Thơ Trần Ngọc Khánh

Mái nhà trọ, chìm sâu trong ngõ nhỏ/ Cuối vườn xoan rụng lá lúc sang mùa

Viết trong căn nhà trọ

Mái nhà trọ, chìm sâu trong ngõ nhỏ

Cuối vườn xoan rụng lá lúc sang mùa

Ngọn khói bếp kịp xanh…mùi củi ướt

Nét mặt em gầy, in bao nỗi âu lo…

Ta đã quá nửa đời mang kiếp trọ

Mái bờ-rô che mưa nắng đời thường…

Còn đâu đó, vẫn bao điều oán hận

Tóc bạc dần, sau mỗi bận tai ương…

Con bước tới giảng đường thương bố mẹ

Tiền học, tiền ăn, tiền viện… tiền nhà

Nhưng rất lạ, sau mỗi lần mưa bão

Khóm trúc trước thềm, cứ trổ thêm hoa

Chiều vắng

Con trở lại triền đê sau mùa lũ

Dòng sông xưa hút bóng những con đò…

Hoa với cỏ phất phơ đầu ngọn gió

Sợi dây diều cong nặng nỗi âu lo

Con trở lại làng quê chiều tím bãi

Ngon khói lam mùi rạ nếp thơm lừng…

Tiếng dế gọi dưới bờ sương, cỏ mật

Chợt nửa đời nghe lại vẫn rưng rưng

Chiều tím bãi, triền đê còn vạt nắng

Đón em về dốc núi một vầng trăng


Đường dẫn bài viết: https://baovannghe.vn/tho-tran-ngoc-khanh-5207.htmlIn bài viết

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2024 https://baovannghe.vn/ All right reserved.