Thơ Trần Chấn Uy

Bình rượu đọng ánh trăng Hồn thu vàng đáy chén

Vầng trăng trong đáy chén

Bình rượu đọng ánh trăng

Hồn thu vàng đáy chén

Ngọn heo may se lạnh

Thổi về từ cố hương.

Đêm muộn, sương ướt áo

Tóc bạc thêm mấy phần

Cuộc đời như mộng ảo

Xa vời bóng cố nhân.

Vầng trăng in đáy chén

Cùng ta nhắm heo may.

Bao cuộc tình lỡ hẹn

Tan trong chén rượu này.

Hồ Gươm

chiều chớm đông

Anh đã đợi em từ nghìn năm trước

Lúc vua Lê chưa khởi nghiệp binh đao

Lý Thái Tổ chưa từng đọc “Thiên đô chiếu”

Hoàng đế Quang Trung chưa khoác áo long bào.

Anh đã đợi em từ khi mẹ chưa sinh em

Sao thiên mệnh chưa từng thắp nên một giai

nhân nhan sắc

Mà sao chiều nay ngọn bấc

Mang em về xao xuyến mặt hồ Gươm.

Mắt em xanh, sóng biếc Trấn Ba Đình

Hàng liễu rũ, mái tóc thề reo gió

Có một chiều em chớm đông

Bên cổ tháp linh thiêng Hà Nội.

Hồ Gươm huyền sử, soi bóng em trong bóng

kinh thành

Em như cổ tích, em như huyền thoại

Cầu Thê Húc vàng son còn in mãi

Bóng một người con gái đất Thăng Long.

Sông Tiền

Tôi đến Trà Vinh chiều muộn

Sông Tiền trôi dài như đuôi mắt em

Hoàng hôn dắt anh xuống bến

Em neo thuyền, ghìm sóng đợi trăng lên.

Đêm thượng huyền mênh mang Châu Thổ

Áo bà ba tròn lẳn eo thon

Cù lao Tân Quy vẳng nghe câu vọng cổ

Tôi chìm vào sóng nước sông Tiền.

Có loài chim gì ăn đêm

Tiếng kêu nghe thảng thốt

Tôi vịn vào ánh mắt

Chùm lục bình chìm nổi kiếp lênh đênh.

Sông Tiền vặn mình trở gió

Em buộc thuyền bến trăng

Đưa tôi vào quán lá

Rượu tràn ly, tôi uống cạn sông Tiền.

Men rượu mạnh làm tôi mờ mắt

Nhễ nhại trăng khuya, ướt át vai trần

Đêm danh tửu Trà Vinh, ly rượu mời

Xuân Thạnh

Hổn hển ngực đêm, man dại gió sông Tiền.

Tôi như người đi mở đất

Gặp miền em hoang dại cực Nam

Em hiển hiện nửa mơ, nửa thật

Cứ bàng hoàng phồn thực để tôi say.

Xin gửi lại nơi này

Một nỗi nhớ thương, một lần lỡ hẹn

Giá như đêm ấy em đừng đến

Tôi với sông Tiền đã chia biệt cùng nhau.

Từ đó, tôi ôm trọn nỗi đau

Đến từ miền em hoang dại.

Xin sông Tiền hãy vì tôi chảy mãi

Để con thuyền đêm ấy vẫn chờ nhau.

Nhớ làng

Chào mào hót: cởi quách cái thử nào

Cô gái trẻ giật mình cài lại yếm.

Có loài chim đòi: bắt cô trói cột

Cô lấy chồng rồi, đời trói chặt má đào.

Chim đa đa: bắt tép kho cà

Cà muối mặn, tép đồng ruộng cạn.

Đêm đầu thu, thượng tuần, trăng tán

Cúc họa mi rùng mình ngẩn ngơ hoa.

Quê nhà đằm sâu trong ký ức

Nghe đất thở nặng nhọc những vai cày.

Đồng trở gió lạnh heo may

Nhói buốt tiếng cò, tiếng vạc.

Đêm nằm nghe sông trở mình thao thức

Thương em giờ lạc bến nào?

Tôi xa xứ nhiều đêm không ngủ được

Nỗi nhớ làng, lòng dạ cứ nôn nao.

Bóng mẹ

Mẹ ơi đã trọn năm rồi

Mẹ đi về phía cõi trời xa xăm

Còn đâu bóng mẹ đăm đăm

Những chiều rơm rạ căm căm gió đồng.

Con về tìm giữa mênh mông

Bờ xa, bãi vắng mà không thấy Người.

Từ khi biền biệt cõi trời

Mẹ không về nữa, cõi đời buồn tênh.

Con đi tìm giữa mông mênh

Thế gian hoang vắng, phận mình mồ côi.

Mẹ ơi trọn một năm rồi

Khói hương dẫn lối mẹ rời trần gian.

Một năm cỏ héo, hoa tàn

Đèn khuya, bóng lẻ, lòng tan nát lòng.

Con về lạy tạ cánh đồng

Tìm hình bóng mẹ giữa mênh mông chiều.

Nguồn Văn nghệ số 8/2023


Đường dẫn bài viết: https://baovannghe.vn/tho-tran-chan-uy-5244.htmlIn bài viết

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2024 https://baovannghe.vn/ All right reserved.