Thơ Tô Hằng Thanh

Tiếng ngựa hí vang Tiếng bầy voi xung trận Từ xa xưa vọng lại

Tiếng vọng

một vương triều

Tiếng ngựa hí vang

Tiếng bầy voi xung trận

Từ xa xưa vọng lại

Giữa non ngàn

Bụi thời gian đâu xoá được hình hài

Vương Quốc Chămpa thời xưa cổ

Vọng nghe từ lá đổ

Tiếng nhạc Chăm réo rắt

Tiếng người Hời...

Tiếng vọng từ hư không

Thăm thẳm ngàn trùng

Đá khắc nên hình hài

Vũ điệu Chăm cong dáng mềm vũ nữ

Nét mặt buồn trĩu xuống dáng vai thon

Vẫn mãi hồi sinh

Vòng quay của LinGa - YoNi phồn thực

Ngực vú trần

căng bầu sữa Chămpa

Điệu múa xoay tròn

Sinh khí đất nguy nga.

Vẫn còn đây bàn tay tài hoa

Điệu múa Ap Sa Ra

bước chân em nhẹ nhàng

bước ra từ đá

Nữ thần Po Na Ga linh thiêng

Giữa đất trời ngàn năm gió thổi

Tiếng của đất của rừng của sông sâu núi thẳm

Vọng mãi hồi sinh sáng tạo muôn đời.

Người đàn bà gánh muối!

Chiếc đòn gánh oằn vai ngày tháng

Nắng cháy da đong từng giọt mồ hôi

Bàn chân bước đi - bỏng rát

Người đàn bà lặng lẽ - mím chặt môi

Nghề làm muối - chắt từ mặn mòi

Biển cả

Trang trang thửa ruộng be bờ

Nắng rút cạn để thành khô khốc

Bao trở trăn - hạt muối trắng ngời.

Người đàn bà gắn cuộc đời vào vị mặn

Trời cho

Thanh thản dìu nhau từng hàng nối bước

Không thể khác - giữa cánh đồng vô tận

Khói âm thầm ngun ngún quyện hương bay.

Người đàn bà gắn cuộc đời mình vào gánh muối

Mặn từng giọt mồ hôi lấp lánh ánh mặt trời

Vị muối mặn kết tinh từ lam lũ

Từ nhọc nhằn những bữa cơm vơi

Hạt muối ... ngàn đời không thể thiếu

Cứ chang chang trong nắng trưa hè

Ướp vào cuộc đời câu “Gừng cay muối mặn”

Người đàn bà gánh muối giữa miền quê.

Những gánh muối tung lên như ngàn hoa

Bao vất vả vun niềm vui cao mãi

Mỗi thúng muối đầy là một cánh hoa tươi

đọng vị ngọt của ngày qua vất vả.

Phố xưa

Cổ kính

khắc vào thời gian

Nét xưa ngàn năm in dấu

Mùa lại mùa

Thăng trầm lớp lớp

Lá thay màu

rêu phủ

Trắng hoàng hôn

Phố xưa!

Một thời leng keng

Tiếng xe điện chờ người qua phố

Phố xưa!

Vòng quay bánh xe đếm ngày đếm tháng

Cuộc sống gieo neo

trăn trở phận nghèo.

Phố xưa!

Chiếc lá rơi

chiều mùa đông giá buốt

Lưng mẹ còng quang gánh quẩy

Oằn vai!

Phố xưa!

tiếng chuông chùa

Buông xuống

Tiếng mõ đều đều thong thả câu kinh

Có một khoảng trời bình yên

Giăng giăng nỗi nhớ

Dẫu có nhạt nhoà

năm tháng mãi đầy vơi!

Câu thơ lang thang trên miền phố cổ

Cứ chạnh lòng nức nở một thời đau.

Nguồn Văn nghệ số 10/2023


Đường dẫn bài viết: https://baovannghe.vn/tho-to-hang-thanh-5262.htmlIn bài viết

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2024 https://baovannghe.vn/ All right reserved.