Thơ Nông Quang Khiêm

Tôi sinh ra đã thấy bản giàu mây Còn phận người thì nghèo lam lũ

Mây

Tôi sinh ra đã thấy bản giàu mây

Còn phận người thì nghèo lam lũ

Buổi sáng mở cửa

Bầu trời cách một với tay.

Ngày...

Tiếng gà rừng gọi mây lên

Tiếng mõ trâu rủ mây về

Mặt trời lùa mây xuống núi

Người lên nương lẫn trong mây

Tiếng trẻ con học bài tan trong mây...

Mây như chiếc nôi

Bản nằm mà không chịu lớn.

Ngày...

Em đứng tạc vào mây

Tôi như mây thiên di tìm chân trời mới

Ngày trở về mang mang câu cọi

Em gùi mây dắt con phía ngược đường.

Tóc cha mẹ mây sương

Mây mơ mộng ru mưu sinh sấp ngửa.

Mây mù trời

Người như áng mây thôi!

Mùa xa

Mùa xa...

Mẹ cõng con lên nương

Câu hát ru đan tiếng chim rừng

Cái núi cúi như mẹ

Bốn mùa tuột qua lưng…

Mùa xa…

Theo mẹ lên nương

Bàn chân quen từng hòn sỏi

Mẹ ở phía mặt trời

Gọt mồ hôi không kịp oằn trên đất khát

Niềm vui được mùa không vùi kín nỗi lo toan…

Mùa xa…

Ước mơ mẹ vùi dưới lớp tro than

Nương xanh

Nương xanh

Con lớn lên

Mang hoài bão con đi…

Bỏ lại sau lưng những mùa nương…

Những mùa nương

Mẹ bỏ quên tuổi của mình…

Nguồn Văn nghệ số 15/2023


Đường dẫn bài viết: https://baovannghe.vn/tho-nong-quang-khiem-5281.htmlIn bài viết

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2024 https://baovannghe.vn/ All right reserved.