Thơ Bùi Huyền Tương

Ngủ đi con Ngủ đi con

Khúc ru người đàn bà

gánh biển

Ngủ đi con

Ngủ đi con

Sáng mai mẹ còn ra bến

Gánh biển

Đếm thời gian bằng đôi dép lê và độ dài chiếc bóng

Bỏ lại đằng sau tuổi xuân mình lúc nào

không biết

Ngủ đi con

Mẹ thao thức nghiêng đêm

Giấc mơ nghiêng

Nghiêng về phía biển

Nơi đầu sóng

Ghe cha con bồng bềnh

Những thấp thỏm

Những bồi hồi

Giấu con

Ngủ đi con

Quanh ta nhiều người đàn bà gánh biển

Gánh bình minh

Gánh chiều tàn

Gánh những cơn giông, mưa gió thất thường

Ru nỗi mình bên chân sóng

Tiếng thở dài

Rót đêm

Ngủ đi con

Những người đàn bà gánh biển

Lời ru con thơ côi cút

Sóng chạm sóng

Quanh nàng vọng phu

Gió u u trườn qua bờ cát

Liêu xiêu

Những bước chân mòn mỏi trông chồng

Ngủ đi con

Người đàn bà gánh biển

Có những đêm

lại là ngày

Tôi gối đầu vào đêm

đêm lại là ngày u u không nắng

ký ức mở cho tôi con đường chạy về quá khứ

bụi thời gian có nhòe nhưng vẫn còn hình hài

cốt yếu

Tôi không được phép quên ngày xưa dù là

điều nhỏ nhất

mà cứ xem như kỷ vật thời gian trong hành

trình mình sống

nhắc nhớ mình không để phôi phai

Có những đêm lại là ngày

cậu bé trong tôi cuồng chân cứ chạy

chạy về ngày xưa tuổi thiếu niên nửa chừng

phải nghỉ học

đánh cược đời mình bằng củ sắn củ khoai

ám ảnh giấc mơ được vượt khỏi rìa làng

chân trời thì xa

bước chân thì ngắn

giấc mơ trả về quãng đường của cánh đồng

bằng những bước chân khập khiễng

nén nỗi buồn qua những chiều đông

Tôi gieo vào cánh đồng

những buồn vui thân phận

cánh đồng thủy chung giữ dùm tôi ký ức

và tích trầm trong mỗi giấc mơ tôi

Có những đêm lại là ngày

giật mình nghe nỗi buồn sủi bọt

Nguồn Văn nghệ số 15/2023


Đường dẫn bài viết: https://baovannghe.vn/tho-bui-huyen-tuong-5282.htmlIn bài viết

Cấm sao chép dưới mọi hình thức nếu không có sự chấp thuận bằng văn bản. Copyright © 2024 https://baovannghe.vn/ All right reserved.