Trầm Tư
Trong tiếng cười ngằn ngặt
tôi nhận ra cái phong lưu của bản mặt
nhớ về em.
Tôi ngồi sắp đặt lại đêm
bằng những câu thơ linh tính
cánh cửa luýnh quýnh
hạt mưa đầu mùa.
Lẽ ra đêm sẽ ngắn hơn
bằng một cái ngủ gật
lẽ ra đêm sẽ ấm hơn
bằng cái hôn phó mặc.
Đêm tan vào sương nhàn nhạt
bàng bạc một hơi thở dài...