NGƯỜI ĐÀN BÀ BÌNH THƯỜNG
Anh yêu ơi!
Hãy nghĩ em là người bình thường
Đức, tài, sắc chẳng được như mơ ước
Và anh đến với em vì một điều rất thực
Em là người đàn bà.
Hãy nghĩ em là người bình thường
Đừng so bì em với những người đàn bà xuất sắc mà anh từng quen biết
Họ là sự viển vông mà anh chẳng thể tha thiết
Chỉ có em là người anh giữ được của riêng anh
Hãy nghĩ em là người bình thường
Hãy tận hưởng những nét bình dị ngây thơ mà em có được
Để được hãnh diện là người em mơ ước
Và yên tâm khi biết anh là người duy nhất em yêu
Hãy nghĩ em là người bình thường
Sinh con đẻ cái, sớm tối cùng anh chia sẻ đói no
Không vầng hào quang nhưng em có tổ ấm vuông tròn
Sẽ chẳng ai bằng em - người đàn bà chỉ riêng anh có được.
(Nguyễn Thị Phương Anh)
![]() |
Tranh của họa sĩ Tô Ngọc Vân |
THÁNG BA NHỚ MẸ
Con lại về với mẹ, mẹ ơi!
Dẫu biết mẹ ở phương trời xa lắm
Con đường làng trải bao mùa mưa nắng
Bóng mẹ hiện về... xao động cả trời mây
Mẹ ơi! Con như thấy đâu đây
Những âm thanh không lời...
Tiếng giọt... giọt... mồ hôi mẹ rơi
Lăn trên làn môi cười vui của mẹ giữa mùa vàng
Tiếng kĩu kịt của đôi quang mẹ gánh
Con một bên và mưa, nắng một bên
Ngày ấy
Con dại khờ, vô tư, hồn nhiên
Lớn lên rồi, con mới biết
Theo tháng năm, sức mẹ thầm cạn hết
Lưng mẹ còng dần...
Cho con cuộc đời xuân!
(Nguyễn Thị Điệp)
![]() |
Tranh của họa sĩ Mai Trung Thứ |
NHỚ MẸ
Mẹ ơi
Con thắp nhang lạy mẹ
Đất đồng thiêng cỏ biếc mẹ nằm
Mây quặn lòng
Trôi đã mười năm
Cõi hoang lạnh chìm trong thiên cổ.
Nén nỗi đau chất chồng bể khổ
Nặng vai gầy héo sức đường xa
Đội bão, nuôi con
Mưa dột mái nhà
Đợi cha ngày trở về chiến thắng
Phận cỏ long đong, sóng đời mưa nắng
Mẹ cấy mồ hôi
Bùn nảy thóc vàng
Đêm tản cư mắt trẻ soi đường
Người dưng thương nhau như anh em ruột thịt
Một chiều quê mưa răng, bão rít
Ngôi nhà ông cha giặc phá tan rồi
Gạch gỗ làm chòi xây bốt làng ơi
Đàn chim ngày trở về mất tổ
Chiến tranh đi qua
Ngổn ngang nỗi nhớ
Mẹ thân mòn khô mái tóc mơ
Cơn bão đời ập xuống bất ngờ
Mẹ đi xa nát nhàu ngày tháng.
Nén nhang đỏ giữa đồng lấp loáng
Cháy lòng con... vọng tiếng mẹ về.
(Khang Sao Sáng)
![]() |
Tranh của họa sĩ Lê Phổ |
CHIỀU MÙ CANG CHẢI
Mặt trời trên lưng mẹ
Nắng vàng thơm mùi rơm
Vàng gieo sâu mắt núi
Bát cơm thêm nhựa đầy
Ni Côn dòng suối mát
Khèn đong đưa gọi mùa
Ruộng bậc thang xuống chợ
Séng Cù đường môi thơ
Chín tầng mây lúa chín
Mâm Xôi chìm khe thung
Trúc rừng giam cánh gió
La Pán Tẩn điệp trùng
Chiều lam nơi Bản Phố
Tiếng ê a... đọc vần
Trăng rơi đồi Móng Ngựa
Lưng mẹ... gùi hơi xuân.
(Nguyễn Đăng Thuyết)