Chuyến xe buýt Mơ-Vọng là một bản hòa âm phức điệu giữa ký ức, thân thể và ngôn ngữ thi ca. Câu chuyện không đặt nặng cốt truyện, mà vận hành bằng không khí, bằng tinh tế của những chuyển động vi mô, nơi thân thể trở thành ngôn ngữ thứ hai. Chuyến xe buýt Mơ-Vọng gợi nhớ tới L'amant của Marguerite Duras, tới Mối tình đầu của Turgenev, nhưng mang bản sắc riêng, một Hà Nội nghèo, cũ, nhưng đầy ám ảnh; một kiểu yêu không thể lặp lại, không thể gọi tên, chỉ có thể sống một lần, trọn vẹn trong lặng im.