Xóa và nhặt
Mưa khuất lấp nẻo trời
Nhà tập thể muỗi bay mờ hơi nước
Quần áo ẩm và đôi giày mốc
Tôi cánh chim chiều trong chiếc lồng mưa
Ngày hôm trước viết được mười câu thơ
Ngày hôm sau xóa mười câu đã viết…
Ngày sau nữa trước lam nham bản nháp
Tìm lại đôi dòng mình xóa bỏ ngày qua
Cái xóa bỏ lại nảy sinh thảng thốt
Như hạt giống bỏ quên bất chợt nứt mầm
Những ý tưởng mơ hồ hiển lộ
Từ con chữ cũ mèm tưởng đã chết nhiều năm
Một vệt sáng lóe lên trong khoảng tối
Một mạch ngầm nơi vùng cát cằn khô
Một tiếng vọng từ âm u dội tới
Một bông hoa bão dập trước hiên nhà
Tôi tìm thấy trong cuộc đời thường nhật
Những góc khuất đa chiều, những mảnh vỡ
buồn vui
Có kỷ niệm ngày qua chợt thức
Chút lửa bùng lên từ lớp tro vùi
Tôi nhặt lấy tiếng rơi xao xác
Mùa thu xa cùng chiếc lá thu tàn
Tôi nhặt được mảnh bình gốm vỡ
Nghe vọng về vết rạn thời gian
Chú khách
Chú Khách quê Vân Nam
Cùng vợ con ở Hàng Buồm, Hà Nội
Căn nhà chú nửa sáng và nửa tối
Câu đối mừng xuân chữ Việt cạnh chữ Tàu
Giọng vợ thanh thanh, giọng chú nghe lơ lớ
Tôi đến chơi nhà đôi bận ngỡ quen lâu
Hồi chiến tranh biên giới lan tràn
Chú đưa vợ con tìm về quê cũ
Trên đường qua cửa khẩu
Vợ chú bị đạn găm, con chú bị vướng mìn
Viên đạn từ đâu, trái mìn từ đâu
Nơi chợ họp chung phiên, con đường
chung lối
Chẳng hiểu vì sao chiến tranh biên giới
Chẳng hiểu vì sao chú côi cút phận mình
Quê cũ không còn ai nương bóng
Mẹ cha mây trắng bên trời
Chú quay lại chọn Hàng Buồm làm đất sống
Căn nhà xưa tha thủi một dáng người
Căn nhà xưa khói hương lạnh lẽo
Giỗ vợ giỗ con cùng một ngày
Mái tóc bạc thêm hai vòng tang trắng
Tuổi chú Khách đã già yếu lắm
Tiếng rao hàng chìm giữa phố mưa bay.
Đêm mất điện
Con chó ở khu nhà tập thể
Ban ngày lăng xăng giống tấm giẻ rách
Ban đêm bỗng dưng cất tiếng sủa om xòm
Đèn điện tắt, cầu thang hũ nút
Vẳng bước chân thậm thịch
Cái cửa sổ nhà mình he hé mảnh trăng non
Tiếng muỗi mỏng ngỡ quờ tay bắt được
Ngột ngạt oi nồng tiếng chửi tục tầng trên
Dai dẳng tiếng mèo kêu hoang ngõ vắng
Tiếng xe chạy xé đường
Tiếng- bánh- khúc khàn đêm
Rồi trăng lặn và màn đêm khép lại
Đêm ở đây như thể ở nơi nào
Ai gõ cửa nhầm phòng
Ồ, khật khưỡng ông già hàng xóm
Uống rượu về khuya líu lưỡi chào...
Cây đại trước hiên nhà
Này, cây đại trước hiên nhà
Lặng lẽ xanh và lặng lẽ hoa
Có ông lão nhìn cây ướm tuổi
Ai biết đời cây lặng lẽ già.
Lặng lẽ cả khi vặn trời cơn bão
Cái cây vẫn đứng như là bình yên
Bầy trẻ nhỏ nhặt hoa rơi quanh gốc
Nhặt cả xác ve sầu ướt sũng mưa đêm.
Lặng lẽ cả khi mùa lá úa
Chiếc lá rơi tiếc nuối trong chiều
Cây gầy guộc khô cằn quá thể
Gió run cành lạnh cóng tiếng chim kêu.
Ngôi nhà cũ thay cổng và thay mái
Cây đại già vẫn đó chẳng dời đi
Lặng lẽ đời cây chìm vào góc khuất
Có thể nhìn cây gạn lọc được điều gì.
Nhưng nhiều lúc mình vô tâm chẳng nhớ
Một đời cây làm bóng mát che người
Cây lặng lẽ giữa quay cuồng phố xá
Thả từng chùm hoa trắng dịu dàng rơi.
Khẩu súng thần công
và bầy chim sẻ
Kìa có bày chim sẻ
Ríu ran hoài bên miệng súng thần công
Tiếng chim nghe thật vui
Nòng súng cứ hiu hiu gió thổi
Buổi chiều Huế thật bình yên
Sông Hương thật xanh
Áo trắng thật gần
Ngự Bình lãng đãng màu mây
Cớ sao tôi ngắm mãi
Khẩu súng thần công hiền như vươn một
cành cây
Tiếng chim vo tròn cùng nắng rơi, lá rụng
Bày chim sẻ thập thò trên nòng súng, đậu
rồi bay...
Chọi trâu
Vẫn là con trâu gặm cỏ ở bờ đê
Trẻ mục đồng ngồi trên lưng thổi sáo
Vẫn là con trâu sau buổi cày về
Ngụp lặn sông quê
Mắt lim dim hiền
Vẫy đuôi đập nước
Trước dòng người hò reo trống thúc
Hai con trâu lau vào nhau
Hai trái núi hận thù
Cặp sừng cong hóa binh khí bạo tàn
Một con trâu bị vặn sừng
Chiếc sừng văng trên đất
Một con trâu bị đối phương móc mắt
Vết thương hõm sâu, khuôn mặt máu tràn
Trâu thắng cuộc và trâu thua cuộc
Đều phải vào lò mổ, chịu phanh thây
Giá thịt trâu ở nơi chọi trâu gấp mấy lần
nơi khác
Bởi trâu chọi được nuôi vỗ béo khác trâu cày
Kìa chiếc sừng trâu hiền như mảnh trăng gầy
Kìa con mắt trâu đỏ lòm
Giống trái mìn nhìn tôi nhức buốt
Này con trâu gặm cỏ bờ đê
Này con trâu sau buổi cày về…
Nguồn Văn nghệ số 47/2022