Vết chân trâu
Những con đường làng xếp chật vết chân trâu
Giờ thành ký ức
Có vết nào trầm tích
Dưới lớp bê tông
Tự hỏi mỗi khi về làng
Đi trên con đường mới
Con đường nóng bức đô thị
Nhạt mùi rơm thơm
Hóa thạch lòng tôi từng vết chân trâu
Trong nỗi nhớ con đường lầy quê kiểng
Đừng bao giờ quên ta có một ngôi làng
Thiêng liêng dân dã
Chớm đông… - Thơ Nguyễn Thị Như Ý Mọc - Thơ Bùi Quang Vinh Mẹ quê… - Thơ Nguyễn Chí Ngoan Tắc kè hoa - Thơ Phạm Đình Ân Cái ti vi nó mách - Thơ Cao Xuân Sơn |