Cô đơn
Đồng sau mùa như tranh Lưu Công Nhân
Lửa đốt rạ tỏa lan không gian
Thơm mùi cô đơn
Trang Thế Hy
Những trái dừa lăn lóc sẫm nâu
Những câu văn tài hoa vương vãi
Hai ngôi mộ cuối vườn một nỗi cô đơn
Hành trình gốm
Năm mươi cây số từ Chu Đậu lên Thăng Long
Những đồ gốm tí hon đi mất năm trăm năm
Chìm nổi vòng vèo trái đất
Thật
Bây giờ tất cả
Đều giả dối
Chỉ buồn đau là thật
Tầm vóc
Tầm vóc của đất là đỉnh núi
Tầm vóc của người
Là cô đơn
Sống
Sống đến thất thập mới ngẫm
Có người sống là bình thuốc tiên
Có người sống là bình thuốc độc