Hà Nội mùa thương nhớ dắt nhau đi
Hà Nội bốn mùa gọi mãi tên nhau
Vẫn vẹn nguyên trong lòng dặt dìu thương nhớ
Dưới vòm xanh đọng mùi hương hoa sữa
Từng cung bậc bổng trầm rót vào chiều dịu nhẹ chút bình yên
Ngón tay đo mùa bắt đầu tháng Tư dậy mùi loa kèn thơm
Đến tận bây giờ – tháng Tám nắng ngọt giòn hương cốm
Mỏng mảnh thu gầy
Chiêm bao lạnh
Thiêm thiếp giấc ngày…
Xin em đừng lỡ hẹn với mùa thu
Anh với tay về phía bình minh sao cứ chạm phím hư vô?
Góc phố cũ suốt bốn mùa hẹn hò
Nụ hôn vẫn còn lưu hương gọi ngày thêm vụn vỡ
Đắm đuối từng ánh nhìn
Xa xa…
Chiếc lá vàng rớt xuống trước thềm đông
Chớm mùa thu nhành non tơ khoe những chồi xanh đón gió rì rào
Hà Nội lãng đãng say tơ trời buổi sớm
Tinh khiết Hà thành
Trong xanh lời tình tự
Bờ em xa đến ngỡ ngàng muôn muốt cả vòm đêm
Hà Nội gọi ngày thương nhớ ơi em!
Hoa sữa mùa xưa mùa nay còn nồng hương thơm cũ?
Anh trở giấc đêm oằn mình chìm trong bốn bề phố
Nhạt nhòa sương và nhạt nhòa em
Cầm mảnh vỡ của ngày anh đốt lửa thắp lên
Sưởi ấm ban mai đầu đông của mùa đang tới
Rót lòng mình vào chập chùng sương khói
Gọi tên em trong Hà Nội mùa thương nhớ dắt nhau đi…
| Hạt phù sa - Thơ Nguyên Hùng Hình hài đất nước - Thơ Hứa Sơn Hà Nghe biển - Thơ Nguyễn Thánh Ngã Hoàng hôn mẹ vịn - Thơ Nguyễn Minh Khiêm Mưa tháng Bảy - Thơ Ngô Đức Hành |