Trong cánh nhà văn đi “cắm bản” ở Tây Bắc năm ấy duy nhất có Tô Hoài nói được tiếng Mông. Bàn chân ông để thương để nhớ cho những sạn đá gan gà dưới các con suối, những cụm mây sớm, mây chiều trên đỉnh Lương Chư, để rồi mùa xuân, khi ông trở lại miền xuôi, vợ chồng A Phủ tiễn nhà văn tới khỏi dốc Tà Súa vẫn còn vẫy tay dặn: “Chéo lù. Chéo lù” (trở lại, trở lại)