Sáng tác

Nhớ nhà sàn của mế - Thơ Chung Tiến Lực

Chung Tiến Lực
Thơ
06:00 | 26/01/2025
Baovannghe.vn- Cứ như người khổng lồ/ Đi đôi chân cà kheo
aa

Nhớ nhà sàn của mế

Cứ như người khổng lồ

Đi đôi chân cà kheo

Bước bước dài trên biển

Mây xốp ùa chạy theo.

Trên nhà dàn D K

Nhớ lời ru cánh võng

Chừng như biển nhận ra

Nên dịu dàng vỗ sóng.

Ngủ nhà dàn ngon lắm

Sóng biển vỗ êm ru

Nhớ nhà sàn của mế

ấm áp tiếng chim gù.

Ở nhà dàn cực mát

Gió biển như bạn thân

Thổi ngày đêm lồng lộng

Tri kỷ và tri âm

Nhớ sớm ở nhà mế

Hương nếp mới, thơm xôi

Hừng đông trên mặt biển

Đỏ hồng bếp nhà trời.

…Nhờ gió gửi Đất Mẹ

Thưa với mế nhà sàn

Ngày đêm trên nhà dàn

Chúng con canh giữ biển

Khách xuân - Thơ Nguyễn Thị Thúy Ngoan Mùi chiều ba mươi - Thơ Hà Đức Hạnh Xuân thì - Thơ Thái Anh Cuối năm ngồi với Sài Gòn - Thơ Đinh Hạ Chạp mộ cuối năm - Thơ Đinh Hạ
Đêm cuối xuân - Thơ Trần Ngọc Khánh

Đêm cuối xuân - Thơ Trần Ngọc Khánh

Baovannghe.vn- Đêm nay ngồi đếm đêm qua…/ Buồn nghe trăm ngả nhạt nhòa trăm phương/ Người xưa xanh tựa vô thường
“Để trở thành hội viên, tôi chỉ cần hoạt động văn chương thuần túy”

“Để trở thành hội viên, tôi chỉ cần hoạt động văn chương thuần túy”

Baovannghe.vn - Trở thành hội viên Hội Nhà văn Việt Nam chưa bao giờ là điều dễ dàng. Có người làm đơn 20 năm mới được kết nạp vào Hội...
Cổng nhà mẹ - Thơ Trần Ngọc Mỹ

Cổng nhà mẹ - Thơ Trần Ngọc Mỹ

Baovannghe.vn- nay cúc đơm hương gợi Tết/ nay mẹ hương khói nhớ người
Hình tượng rắn trong tâm thức người Việt

Hình tượng rắn trong tâm thức người Việt

Baovannghe.vn - Trong vòng quay mười hai con giáp, rắn là con giáp thứ 6 và có vị trí xứng đáng trong đời sống văn hóa, tín ngưỡng của người Việt. Dù là loài vật hoang dã trong tự nhiên, nhưng rắn không tách khỏi đời sống con người, trong sinh hoạt văn hóa dân gian từ ngàn xưa. Bởi chúng có nhiều đặc điểm "tương đồng" với tính cách, hành động của con người.
Bài thơ "Mưa về...!" của Nguyễn Hồng Vinh

Bài thơ "Mưa về...!" của Nguyễn Hồng Vinh

Baovannghe.vn - Con người ta phải vượt qua cái hư không ấy mới có thể chạm vào cõi thiêng… Thì ra nỗi buồn lại là chất men nồng để nhà thơ chưng cất những sự sống mới.