Chuyên đề

Thơ Đỗ Trọng Khơi

Văn học địa phương
07:01 | 31/10/2022
Một đàn mây trắng miệt mài lẳng lặng
aa

Tĩnh lặng

Một đàn mây trắng

miệt mài lẳng lặng

Sương đính hạt chiều

thềm chênh trăng treo

Bức tranh sơn thủy

vọng tiếng thác reo

Bức tranh thư pháp

cơ hồ chữ kêu

Hư tâm hữu thạch

chùa buông ý chiều

Thõng tay vào chợ

thấy mình phong rêu.

Ven chiều

Bé đi đâu?

theo bóng đi chơi nhà bạn

Anh đi đâu?

theo cỗ đi mừng cưới bạn

Ông đi đâu?

theo cỏ đi chăm mộ bạn

Trời đi đâu?

theo người đi cất Ngôi Lời.

Chiêm bao

Đình tiền tạc dạ nhất chi mai

(Mãn Giác Thiền sư)

Gió cứa màu mùa chín rạn

mây bầy nô nức bên cầu

nước nở bông lau phơ phất trắng

người về bặt bóng ú tim nhau

Xưa người, khói chiều cay mắt

nay người, mùi quê lưu lạc

chú ếch còn xem mưa rào

cỏ đường vẽ lối chiêm bao!

Người về, ừ nhỉ, thăm thẳm

thế gian quen biết một, hai…

Người đi, rêu câm nắng cớm

phong dấu mắt ngây mày ngài

Gần thơm vuông khăn tấm áo

xa cho áo rộng khăn dài

hạt bụi – người, nên sông núi

đêm đầy đong đậy hôm mai.

Theo một người đi

Cung tiễn Thiền sư Nhất Hạnh về cõi Phật!

Một đèn hồng vừa ngủ

tháp lửa trắng khêu lên

một đài sen dời thắm

hương từ bùn thơm tên

Ý à ý à ơi

đỉnh - đáy tuyệt vết lời

chữ thơ mơ giấc vội

bùn dỗ sen di dời

Tỉnh Thức - Sen một tòa

Từ Bi - Bùn một đóa

sen dìu bùn về trời

trời màu gì, sen hỡi.

Chiều tháng chạp

Chiều nguôi nguôi nắng

nắng nguôi nguôi ngày

ngày dần dà dứt

sương dần dà sa

Cuối đường chiếc lá

chợt bay tìm ta

ta mang chiếc lá

men sương về nhà

Nhà đây, nhà đâu

bây giờ, muôn thuở

chiếc thân – ngôi nhà

một mai cũng lá

Không nói chi cả

chiều từ từ sương

nắng tà tà nguội

hình trời chấm buông.

Đêm qua bóng tối

Che sương chắn gió tấm thân

rải cay rây đắng làng gần phố xa

con người - thần thánh - quỷ ma,

thường khi chẳng rõ nó là chi chi

Đêm qua bóng tối rầm rì

tìm trăng không gặp về thì mưa sa

hỏi đâu thần thánh, quỷ ma,

thấy trong mộng mị nhận ra con người

Câu thơ lạnh toát mồ hôi

đường quê vắng dấu trẻ ngồi ăn quan!

Âm thanh

Những mái gianh làng đang ngủ sâu

cầm canh gà gác nhịp đôi câu

âm thanh lem lém châm màu sắc

trăng dạt chân sông, nắng thắp cầu.

Nguồn Văn nghệ số 44/2022


Yêu người cây mở đất - Thơ Chung Tiến Lực

Yêu người cây mở đất - Thơ Chung Tiến Lực

Baovannghe.vn- Như những mũi lao cắm vào vùng ngập mặn/ Mầm sống gieo trên sóng nước hoang sơ
Nên bị gai đâm - Tản văn của Chu Văn Sơn

Nên bị gai đâm - Tản văn của Chu Văn Sơn

Baovannghe.vn - Và ta cứ yên trí đi qua thế giới này với bước chân quen xéo lên cỏ hoa. Thỉnh thoảng bàn chân nên bị gai đâm, để ta được giật mình: Tổn thương là rỉ máu.
Trịnh Hoài Đức - Nhà thơ, nhà viết kịch tài hoa

Trịnh Hoài Đức - Nhà thơ, nhà viết kịch tài hoa

Baovannghe.vn - Kịch Trịnh Hoài Đức ngoài chất hài ý nhị, sâu cay, cười ra nước mắt còn bao hàm cả triết lý sâu sắc về thế giới quan, nhân sinh quan... Thơ của ông như gieo vào lòng người cái tình sâu lắng, ngôn ngữ giản dị mà nhân văn đa nghĩa đầy tính bác học...
Microsoft ra mắt nhà xuất bản sách in truyền thống

Microsoft ra mắt nhà xuất bản sách in truyền thống

Baovannghe.vn - Tập đoàn công nghệ hàng đầu thế giới - Microsoft đã chính thức bước chân vào ngành xuất bản sách với việc ra mắt 8080 Books, một nhà xuất bản được thiết kế để thúc đẩy sự đổi mới trong xuất bản và kể chuyện. Được đặt tên theo bộ vi xử lý Intel 8080 – nền tảng cho sự khởi đầu của Microsoft trong thập niên 1970 – 8080 Books không chỉ là một cột mốc mới trong chiến lược đa dạng hóa của công ty mà còn đại diện cho tham vọng đưa công nghệ vào thay đổi ngành xuất bản vốn còn nhiều hạn chế.
Trong y, một tảng băng trôi. Truyện ngắn của Hiền Trang

Trong y, một tảng băng trôi. Truyện ngắn của Hiền Trang

Baovannghe.vn- Đối diện nhau, con cá mập và Tử thần, kẻ bị giết và kẻ giết, con mồi và gã thợ săn, đối tượng của cái chết và tay sai của cái chết, con cá mập nằm sóng soại trên sàn thuyền, Tử thần thì đứng thẳng hiên ngang, một trục hoành - một trục tung, tạo thành một hệ tọa độ bất đắc dĩ giữa biển xanh sâu thẳm, mỗi kẻ đeo đuổi những huyễn tưởng khác nhau, nhưng sau rốt đều xuất phát cùng từ một gốc: ám ảnh về những trò ảo thuật.