Thơm vào cổ tích
Cơn nhớ trườn qua rát bỏng tháng ngày cơ cực
bế bồng thoát lửa chiến tranh
Bà tôi
người mẹ hiền liệt sĩ
Nhớ cánh đồng lép cuối mùa hợp tác
khói cay mắt chiều nắng ủ tàn rơm
Nhà tranh vách đất
bữa lưng sắn không hao khuyết tình thương
con đẻ con nuôi gặp người đói vẫn nhín nhường
chuyện nhà chưa xong ới ời làng xã
Gầy gò năm tháng lặn lội gần xa
đâu vợ chồng gáo muôi lách cách?
đâu thúng mủng đụng nia sàng?
lời nói chẳng mất tiền mua trăng khuyết lại đầy chén canh lại ngọt
nhà bên chim hót sau hè cây chuối trổ bông
Nhớ cơn bão mùa đông 78 bầu trời vẫn vũ
khẩu lệnh bà hơn cả lời sấm sét
mỗi đứa ôm chặt một cột nhà quyết giữ lấy “giang san”!
Cơn bão qua như lát dao sắc cắt vách thời gian
làng xã ngả nghiêng vụn vỡ
năm sau và nhiều năm sau nữa mới vực dậy đống tàn tro
Tôi lọt vào thành phố như con chim lạc bầy tìm nơi trú ẩn
lưu luyến lời bà trăng khuyết nhớ tìm nhau!
mùa đông lại tiếp mùa đông thăm thẳm cơn mơ gầy thương ngực trái
người ở phải hiền bệnh tình sinh tử
chẳng ai đo được dấu trời cao
Tôi trở về tìm lại bóng bà trong vệt nắng chiều nao
cây dại hương hoa làm sống lại ngày xưa cũ
thương lời nhang khói nhẹ bay
chuyện về bà thơm vào cổ tích.