Tấm áo quạ đen
Những con quạ đen trở về trong ký ức
bầu trời trở nên xanh hơn
những con quạ đen đeo vòng trắng làm tôi thêm yêu ngôi làng nhỏ
xinh xinh
như tiếng mời chào
quạ ơi quạ ơi
cây đa nhớ quạ đâm chồi
tôi thương quạ những mùa vất vả tha các nhành cây làm tổ trên cao
mặc đêm mưa gió ào ào
tôi thương quạ như thương tôi vậy
bầy chim cắt lao những mũi tên
chúng không muốn quạ yên ổn
chúng rất ghen cái màu đen ấy - hệt bức tường ngạo nghễ đứng lên
một bức tường không tên
tôi nhận ra vệt mực diệu kỳ từ ngôi làng nhỏ đi ra bằng tình yêu
và
hy vọng
ẩn trong màu tươi đen.
Những sợi tóc bỏ quên
Mầm cây nhú trên vai anh
như con mắt xinh của bé
cái đẹp không phải chú thích cái đẹp đã thuộc về em
biết em còn nhớ
ba mươi năm sau cây đã thành rừng
ba mươi năm sau đại ngàn trút lá
cuộc đời sao quá dài
anh không nghĩ dài đến thế
trước vô hạn anh chỉ là viên đá nhẵn thín em mang theo
quá nhiều viên đá lạ
gồ ghề trên đường đi
gồ ghề trong mắt em
một miền quê
xa lắc
núi cát nhấp nhô ngàn thanh gươm sắc
xẻ bầu trời làm hai
em băng qua hai mốt năm chưa hết với chiếc bóng sau lưng
một mình giữa vô vàn vì sao trên tóc
đêm buồn như sợi rụng
em nhặt lên làm chi những sợi tóc bỏ quên.
Vũ điệu cái cây
Rừng tấu lên khúc nhạc
những cái cây rung theo làn điệu của gió
đêm nguyệt thực
giọt nhựa ứa ra từ thân cây mơ màng phô diễn trên phím thời gian
đất cuồn cuộn giao mùa
mỏng
mảnh
áo sương run rẩy hạnh phúc
vầng trăng như vòng tay di chuyển
khuôn mặt sáng bừng hơn pha lê tròn trĩnh và căng theo nhịp thở
một con rồng uốn lượn trong mây
vừa được tẩy trang dưới vòm trời này.
Trái tim mách bảo
Cho con gái HTA
Chìm trong vệt nứt của bóng tối
làm sao tuột khỏi nơi đó dù một ngày mà chẳng thể đứng lên
những xù xì của vỏ cây
ghì chặt
tôi mơ thấy ánh trăng tháo các sợi tóc bệt lại như keo dính
và
lưỡi dao sắc
trái tim mách bảo đừng sợ hãi
giữa vắng lặng hé vòm sữa bé con
giọt nhựa vô hình như giấc mơ
cháy khát
đừng nghĩ hạnh phúc nơi chân mây ồn ào - hạnh phúc cốc nước trời cô đơn
vỏ cây cùng bóng tối là tấm chăn vĩnh hằng
hệt mặt đất luôn ấm nóng
không áp lực nào làm cánh hoa mỏng kia
tan đi
hoa vẫn nở thường ngày
mùi sương lan dìu dịu
sự vĩ đại xuất hiện từ nét thanh tao đơn sơ trước đó
ánh trăng tràn trên tóc
nước mắt đêm đêm nói với tôi
đừng sợ hãi.