Gởi em cô gái đồng bằng
Mưa nắng đồng bằng có làm em day dứt hơn không?
này mặn ngọt, này phù sa, này bưng biền,
này câu vọng cổ cuối vàm sông thương hồ ngân lên
giữa xàng xê liu phạn
tím dòng trôi chín nhánh lục bình…
Ơi giọng hò chao chới với bàng bạc đất U Minh
chiếc nón lá rộng vành vẫn không che khuyết được
nụ cười ngọt giòn thôn nữ
đêm. Gối đầu lên mùi khói đốt đồng suy tư
về miền Tây, châu thổ
triền sông xưa vẫn thông thốc buổi gió lùa
Đàn vịt chạy đồng cuối mùa ngơi chút nhịp chân
bên vạt cỏ ngửa cổ nhìn cánh diều đang lồng căng ngực gió
trăng đồng bằng khuyết tròn theo vui buồn đời lữ thứ
tràm xanh dậy thì vẫn đang xõa tán lá lao xao
Cây mù u ngày nào đã nở bông trắng cầu ao
mùi mật ngọt nhẹ đưa theo hương lúa mới
bến sông cũ, người xưa đâu… Sao nhịp chèo khua bối rối?
vầng trăng buồn ray rứt phía cù lao
Chạm câu hò… Anh thao thức với ngàn sau
ngày gió gọi biết đâu là bờ bãi?
cô gái miền Tây, chiếc khăn rằn… như có điều chi muốn nói?
nhắn với sông Hậu, sông Tiền… xin đừng bồi lở tím phù sa…
Gởi em - cô gái đồng bằng giữa trưa đồng bằng
nắng rám làn da
anh phơi bài thơ trên liếp cỏ
đợi mùa đông mù sương giăng bụi mưa mờ lối nhỏ
duyên dáng nhịp cầu tre em hát Lý qua cầu
Đừng hỏi anh phương nào mà về với phù sa
mặn ngọt nông sâu
với lở bồi chín dòng sông hò hẹn
ngọt lịm đon đả tiếng mời chào của em,
của cô Ba, của dì Bảy
cây bẹo treo hàng rúc rích theo nụ cười duyên
Ai thắp nến đợi trăng Gành Hào vọng thương
tình phù sa đêm chợ nổi?
mòn phía nhớ anh về góp nhặt lại mùa xanh
Gảy đàn bên vườn hồng - Thơ Nguyễn Thị Thùy Linh Bữa rượu ấy - Thơ Nguyễn Đông Nhật Đạo - Thơ Hà Phạm Phú Đêm - Thơ Thy Nguyên Mèo đêm - Thơ Hà Phạm Phú |