Những Mí già bên bếp lửa
Chiều phố mưa
Bỗng nhớ làng
Mùi khói đốt lá vườn ai làm cay cay mắt
Mí dặn khi nào bớt việc về đây, về đây
Làng mí xa xa, làng mí nghèo
Nương rẫy xa xa, lúa ngô cằn cỗi
Suối cạn, rừng thưa, vườn xơ xác
Những đứa con bỏ làng lên phố quanh năm
Làng mí xa xa, chiều xuống rất nhanh
Bữa cơm nhá nhem độc màu lửa bếp
Bữa cơm muối ớt sộc cay sống mũi
Đêm rét dài, mí đẩy ta nằm phía bếp
Chiều phố mưa, nhớ làng nhớ mí
Làng xa xa đâu dễ đi về
Mí vẫn trông mỗi mùa làng có hội
Mí vẫn trông mỗi mùa cơm mới
Chiều mưa, nhớ làng nhớ mí
Canh cánh trong lòng món nợ
Những bản làng ta đến ta qua
Những mí già bên bếp lửa vẫn chờ ta...