Sáng tác

Nín đi con - Thơ Thy Nguyên

Thy Nguyên
Thơ 08:00 | 12/09/2024
Baovannghe.vn- Sáng nay sông khóc/ Sáng nay trời khóc/ Phong Châu thú nhận/ Chít chiếc khăn xô lên những đứa trẻ/ Nước mắt gói hình bầu trời/ Phả trùm chấp chới
aa

Nín đi con

Sáng nay sông khóc

Sáng nay trời khóc

Phong Châu thú nhận

Chít chiếc khăn xô lên những đứa trẻ

Nước mắt gói hình bầu trời

Phả trùm chấp chới

Nặng trịch khói hương.

Sáng nay thêm một con đường

Chít khăn mang tên người goá phụ

Những con đường thưa thớt

Mộc mạc

giản dị

khánh kiệt

thấp thỏm

dứt day...

Cha đang ở đây

Mang theo nụ cười con và dáng hình giấc ngủ

Cha biết

Mẹ con biết

Rêu bám xanh trên bức tường ngõ nhỏ

Nín đi con

Cha sẽ về…

Thơ Thy Nguyên Miền Trung -Thơ Hoàng Trần Cương Sau bão - Thơ Đoàn Xuân Hòa Những ngày bão giông - Thơ Nguyễn Hữu Quý Bão đêm - Thơ Nguyễn Cường
Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Baovannghe.vn- Đi/ những bước đi chỉ có thế thôi./ tôi quay lại ướm vào vết cũ
Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Baovannghe.vn - Ngày 4/12, Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc (UNESCO) đã chính thức công bố 72 thành phố của 46 quốc gia, trong đó có Thủ đô Hà Nội của Việt Nam được công nhận là thành viên Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu của UNESCO.
Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Baovannghe.vn - Trong phiên làm việc ngày 4/12, Ủy ban Thường vụ Quốc hội cho ý kiến về việc tiếp thu, chỉnh lý dự thảo Luật Báo chí (sửa đổi).
Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Baovannnghe.vn - Giọng đọc và hậu kỳ: Hà Phương; Đồ họa: Thùy Dương; Biên tập: Phạm Thị Hà
Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Baovannghe.vn- Cứ ngỡ đất vô hồn/ Cứ ngỡ đất vô ngôn