Nhớ Lào Cai
Đêm rưng rức tiếng hồi còi hút mắt
Thời gian đập cánh qua ga Lu
Bắt đầu ngọt lừ hương con gái
Da thịt ngậm sương phả hồn vía nhập vai.
Mềm như ánh mắt trai bản ngỏ lời
Mây găm vào em dốc chiều lửng gió
Nẫu mớ áo Mông núp mưa sinh nở
Cát Cát gọt môi bờ bãi kiệm ngày.
Em đỏ mắt giữa chợ tình người lạ
Hớn hở cầu may ướm hỏi đa đoan
Biết nổi chìm rách tươm, biết rong chơi
sổ dọc
Biết muối dưa tắm gội giọt thừa.
Giờ thì chuỗi duổi rong cân nhắc
Mắt anh đậu phiên chợ lỏng lơi
Gieo khăn áo run rẩy đám cướp vợ
Giả đò say muối mặn ken dày…
Gió mùa
Gió mùa nhà ai đậu trên ngọn cây
Con tôi vẫn phong phanh áo mỏng
Hai đứa trẻ vuông tròn nỗi nhớ
Một ngập ngừng, một non nớt tựa nhau.
Tôi cứ nghĩ nhiều lá vàng rơi rụng
Nhiều úa phai đã ở cuối con đường
Là mê mải tôi cưới ngày cô độc
Cộng một tôi với một phía xa xôi.
Nhưng gió mùa lại rơi cả mưa mau
Thầm lặng gõ vào đất nâu ngày đỗi
Tôi co ro, người đời cộc cằn thô tục
Gạn nhíu mày tôi tong tả vá tôi...
Đợi xuân
Lá đừng vàng thế mà ngờ
Cộng tôi với một dại khờ chỏng chơ
Mưa xuân từ sáng tới giờ
Bao nhiêu mỏng mảnh thờ ơ cõng về.
Bao nhiêu ngọt nhạt mà chê
Bao nhiêu say đắm mà mê mẩn đùa
Miêng tay đầy thế đủ chưa
Xuân này mưa thế đã vừa lộc non.
Người còn chút sĩ cỏn con
Về thôi kẻo lỡ cỏ mòn huyệt sâu...
Bố ốm
Bố gửi lại ngoài thềm nghìn bước chân mãnh hổ
Vuông vức bánh tẻ, vót nhọn khúc cua
Bố ru đời mình bằng lời ru người đàn bà ngã sáu
Chân trời phác thảo ngọt ngào nhuốm mặn.
Sáng nay con đưa bố vào viện
Lọn muối tiêu thưa thớt phất phơ
Vai bố lệch một bên bất định
Bóng người đổ dài sau cánh cửa lạnh lùng.
Con hiểu những tiềm tàng đã rụng
Cả ở nơi bố gieo niềm tin lầm
Con hiểu những khóa ngăn rỉ mốc
Cong ngày hoa niên, rạc dưới chân cầu.
Bố đừng buồn những hoàng hôn đổ gẫy
Những cành non đời dập vùi cát bỏng
Sáng nay vàng xưa ruộm ngõ
Qua vườn nhà, qua ngõ tắt hanh hao.
Bố đừng buồn những hoàng hôn đổ gẫy...
Nguồn Văn nghệ số 51/2022