Tết có phải là một trật tự không? Tôi không biết.
Tết có phải là phản kháng thời gian không? Tôi không biết
Tết sum họp, ráp nối, hàn gắn hay khước từ? Tôi không biết nốt…
Minh họa của LÊ TRÍ DŨNG |
Từ trong luồng sáng soi tỏa trên trần nhà xuống, hắn hoạnh họe tôi. Hắn dằn mặt tôi. Hắn dạy dỗ tôi như kiểu người đánh cờ một mình, lùi lại bên này hỏi lại chồm sang bên kia trả lời, lùi bên này dương ra một nước cờ lại chồm sang bên kia toát mồ hôi hóa giải, chống chế. Tôi và hắn là một cặp nực cười nhất trong các cặp mà tôi biết được, thường thì hắn đàn áp, tôi cưỡng kháng, thường thì hắn thẳng mực tàu, tôi vòng vo, thường thì hắn sấn tới hãnh kiêu, tôi mép rìa né tránh… Vậy mà hắn vẫn là cặp bài trùng với tôi, không cách gì xua đuổi hắn đi được. Hắn biết quá nhiều về tôi. Hắn biết hết quá khứ của tôi. Hắn thấu ruột gan tôi còn hơn cả chính tôi biết tôi. Vậy mà cũng có lúc hắn đỏ hoe đôi con mắt cùng tôi, ngay trong cái Tết này đấy thôi:
- Chẳng có gì làm tôi đau nổi nữa, qua hết rồi Diễm!
Hắn mạnh miệng như thế nhưng tôi vẫn thấy mắt hắn đỏ hoe khi biết Tết này không được về thăm nhà.
- Chẳng có con ma nào làm tôi sợ nổi nữa vì con ma lớn nhất đã chết ở đây này.
Hắn chỉ vào ngực bằng cả năm ngón tay co quắp rồi cứ thế mà nhịp mãi. Hắn nhịp nhịp tay nhưng tôi lại thấy hắn đang run lẩy bẩy.
Hắn là thế. Hắn thường bước ra từ tôi vào những lúc không gian tràn ngập cảm xúc của con người như khoảnh khắc sắp giao thừa này hoặc những lúc tôi chuếnh choáng men rượu.
Hắn xuất hiện ngoài ý muốn của tôi. Tôi muốn hắn là hắn, hắn chẳng liên quan gì đến tôi cả, bởi vì thực ra tôi là tôi, tôi có quyền đón cái Tết này một mình mà không cần đến sự có mặt của hắn. Vậy mà hắn cứ lách người bước ra từ ngực tôi, từ tay chân tôi, từ mắt mũi tôi, từ hồn vía tôi. Thật chẳng ra làm sao cả! Tết nhứt thì đến nơi rồi, đồng hồ đang quay ngược trong từng phận người, trong từng đóa hoa, trong từng sinh linh và trong cả đất trời mênh mông.