Vầng trăng
tan đêm giao thừa
Người thiếu phụ rót trăng vào đêm trừ tịch
Luồng trăng chảy ào ạt về phía giao thừa
Xối xả dòng trăng vàng
Mang vị mặn chát đời người
Giao thừa đang chọn
Từ giữa giọt sương hồ Dâm Đàm
Thảng thốt trong lồng chờ mong
Với vận tốc ba mươi vạn dặm một giây
Mắt người thiếu phụ đẫm mầu dĩ vãng
Vẫn đêm
Nhịp ngực nồng nàn hoang sơ
Một nhịp tương đương ba mươi vạn dặm
Luồng trăng trở dạ
Lưng chừng nỗi niềm huyền bí mang sự thật
gắn vào tiên tri
Em bắt chước đêm trừ tịch
Thả vào kí ức bốn mùa
Em trở lại vướng vào quá khứ
Quá khứ đan cài luyễnh loãng tan
Đêm trừ tịch dừng sau cửa sổ hoang
Một thứ ánh sáng không phải ánh trăng
Chảy ra từ gốc gác loài người
Và chỉ chờ có vậy
bình minh sinh sôi
năm mới ngượng ngùng
trực trái tim rơi
Vậy là thành mùa xuân
Ngập tràn sóng sông trần thế
Và điều chưa kịp cũ chạy ngang loang khắp
vùng dâu bể
Luồng trăng tan không thể gặp giao thừa...
Vệt sao băng nổi loạn
Có một lần chớm tết
gió nước Tiền Giang
khẽ chạm ngực em
Đoạn Ngân Hà xanh lơ
vụt ầm ào nổi sóng
Cặp môi xa
chín mọng
mầu lửa bỏng
Cháy thành sao băng
nổi loạn
cuối Thiên Đường…
Em ơi hoa Ban
Tặng Tây Bắc
Tinh khôi trong đóa nõn nà
Đang trong nhau bỗng nở ra trắng trời
Em phiêu diêu mãi trong tôi
Tôi lang thang được mấy thời trong em…
Tràng An trên từng nhịp cơn giông tinh khiết
Ngân Hà vồng lên không đưa nổi em vào
giông bão
Em về
Đọc lại câu thơ tổ tiên viết lên bầu trời xanh
Đang tỏa ánh sáng trên từng nhịp cầu Thê Húc
dâng xấu hổ Hoàng Cung
Hoàng hôn nở về hai phía
Ngọt lịm mầm hoang dại
Một giọt tình yêu
Rơi rơi trong khoảng lặng bãi cát Nhị Hà
Nôn nao vóc dáng Tràng An
Nụ sen chùa Trấn Quốc kịp nở xòe năm cánh
ngoại ô
Tô vào đêm trong vắt xứ Kinh Kỳ
Cho em gội lại nhịp đập ầm ào của lưỡi gươm
trả lại đáy hồ
ẩm ướt sương chiều hoa
Xếp lại mái buồn sặc sỡ
lũ sâm cầm chao nghiêng đôi cánh tím
trùng xa
nhắc em chưa muốn đưa anh vào lung linh sáo
diều Trúc Bạch
em lo anh từ dạo gió Tây Hồ
chưa kịp đưa em vầng sóng
đã buộc em vào ngào ngọt câu thơ
Anh chỉ dụ được Vàng Anh chui vào tay áo
Con đường đến Hoàng Cung chưa phải của em
em không thể cho mưa ngập nỗi niềm Yên Phụ
lối ngược về thuở ấu thơ
Nhưng em muốn cài hoa suốt đường gốm sứ
chạm khẽ đường chân trời nhung nhớ
lang thang vòng sóng hương
Nụ hôn nghìn năm nghiêng nghiêng
phủ trắng những mùa hoa sữa
đường Nguyễn Du vòng tay lưng chừng
quá khứ
mang về một Tràng An Thiếu Nữ
Nghìn năm em chờ
cơn giông tinh khiết anh
nghìn năm em chờ
Tràng An sao không vội…
Anh…
Nguồn Văn nghệ số 49/2022