Nhớ hương vườn cũ
Vườn nhà chồng cũ giờ chẳc bưởi đã đầy hoa
Chỉ sợ xác rụng kín lối xưa làm xót lòng người
tóc trắng
Mẹ chồng hay hái nấu nước cho dâu gội đầu
rồi ghì lấy hít hà khen tóc con thơm lắm
Mẹ sẽ để dành cả tháng giêng ấy phần con
Giờ xa
Chỉ đường này lối kia mà như cách biển
ngăn non.
Hoa bưởi thơm hương mẹ nhớ người dưng
chắc lại trốn một mình cuối vườn mà khóc.
Úp mặt vào tay thấy lòng như gió lùa qua rối
bời bời đâu đây vạt tóc
Tháng giêng đem trả hết cho trời
Hoa ơi!
Thơm bao nhiêu hương mới qua hết một
phận người
Người đi hết mấy đời hoa còn dang dở
Mẹ nấu nước cho khói lên hương để thỏa thuê
cơn nhớ
Biết rồi thương đến tận những mùa sau.
Chiều nay con buông tóc gội đầu
Bên vườn bưởi nhà lạ
Bật khóc gọi tên từng cánh hoa trắng rã
Rụng bơ vơ hun hút tháng giêng dài.
Mẹ ơi lối cũ bước gầy
Con không về qua ngõ xưa mẹ đừng ra
ngóng nữa
Mỗi lần hoa bưởi thơm tháng giêng tóc con lại
rối đầy trời tan tác nhớ
Mang ơn mùi hương ấy con đi...
Nhớ đá
Nhớ từng mặt đá rỗ xù rêu hoang lạnh
Hằn trăm năm tiếng chiêng
Vọng nghìn đời những khúc xường đêm
Mặt đá hiện lên mặt người lấm láp
Đá hát những bình minh bụng rỗng chân trần
đi khai hoang trỉa hạt
Đá khóc mùa bão lũ ngô non rạp xác bạc úa đồi
*
Mẹ sinh tôi vào một chiều muộn ven rẫy
Hang đá thăm thẳm tối
Tiếng khóc tôi làm sáng mặt trời
Tiếng khóc cha làm đổ cây lim bên núi
Tang trắng chiết đầu xanh trắng như mặt đá
nung vôi
Tôi theo cha ra suối lên đồi
Ngủ trên đá
giấc mơ sinh từ đá
Cha mong tôi làm loài hoa bông trăng nở
cánh trắng cánh hồng
Loài hoa suốt một đời bám leo lưng đá
Đến một ngày gió lạ
Tôi hóa cánh chim păng póc bay xa
Cha một mình ở lại
Bầu bạn với đá
Hát xường trên đá ru mình trên đá
Ngủ trên đá chờ tôi trên đá
Tóc bạc như màu đá nung vôi
Tôi làm cánh chim trời
Trở về một ngày cánh mỏi
Con chim păng póc khóc sương khản tiếng gọi
Chỉ còn đá xù rêu kể chuyện ngày cha trút hơi
thở bên đồi.
Nguồn Văn nghệ số 6/2023