Say đèn
Ô… những con thiêu thân
Sao cứ lao vào đèn đến biêu đầu, trầy mặt…
Ta với đêm
Và một quầng sáng nhỏ
Trước khi lao vào đèn, các ngươi lao vào ta
khốn khổ
Các ngươi không để ta yên
Không nỡ đang tay… mắc tội
Các ngươi lượn, chao khiến lòng ta rối
Cái ngọn đèn – cái vòm sáng “chết người”
Đâu phải chốn nô vui
Lỡ mất rồi
Những con thiêu thân say đèn tội nghiệp
Rơi đêm
Có cánh mà làm gì
Hoa mướp vàng
Áo nâu nón lá
Chiếc giỏ khoác vai
Ông lão xoè tay
Hoa mướp bay vàng chiều thu lặng
Xôn xao những cánh bèo
Mắt ông lão không chớp
Đấu cước trên tay quay vòng
Ngọn trúc vút lên
Những cánh vàng tả tơi rụng xuống
Sóng lan vòng hoảng hốt một chùm tăm
Mắt mùa thu xa xăm
Cành tre ngơ ngác gió
Bước chân êm cọng cỏ
Ông lão lầm lũi đi
Ông ơi! Ông về đâu?
Hoa mướp vàng đã nát
Ông ơi! Làng ông đâu?
Tiếng ếch giờ đã khác
Xứ Đoài
Xứ Đoài hình như gần trời hơn.
Hồn thi nhân – mây rợp đường hậu thế.
Dốc lại dốc…
Chuyện xưa dâu bể.
Núi Tổ uy nghiêm trầm mặc, ngước nhìn…
Lối gập ghềnh cây dìu cây đá chen.
Nghẹn nỗi đau người bạn vong niên chiều
mây sũng.
Ai nông nổi… Núi không dâng sóng?
Tĩnh tâm nghe đá chồm.
Phố đêm tần ngần lạc tiếng ếch cô đơn.
Nước chẩy.
Gạch đá ong găm nỗi niềm khắc khoải.
Thành cổ điềm nhiên vôi thời gian mê dại
Em váy ngắn non tơ khều ốc chấm đêm lành.
Núi mờ xa.
Trong mắt em anh…
Chén đời nâng chụm cao bóng núi.
Câu thơ vờn sương muối.
Lửa bừng đêm đốt nương.
Không đa mang vẫn nặng nợ lòng
Dong duổi sông Đà, sông Tích.
Đón một ngày nắng trộm uống say cho
thoả thích
Kiệu nhau ta lên cao.
Những lời con cá chép
Bóng đen của lưới đã chụp xuống rồi
Những răng chì lạnh buốt
Những mắt lưới trừng trừng
Chúng ta chậm mất rồi
Nhưng chúng ta không thể lùi như tôm
Chúng ta không bao giờ chui bùn như lươn, trạch
Chúng ta không được phép hoảng loạn như
cá mè
Chậm mất rồi, chúng ta chậm mất rồi, biết vậy!
Bỗng rung lên trong vây chúng ta
Tiếng sấm thiêng bời bời mùa nước
Bỗng chói loà trong bóng đen của lưới
Trăng… Trăng... Trăng… ngờm ngợp những
đêm vàng.
Chúng ta hãy dựng lên rừng cờ đuôi rực rỡ
Hỡi những linh hồn cá
Hãy tụ về biển khơi.
Chén chiêm bao
Rượu đêm ngồi lặng một mình
Nâng lên, đặt xuống… chùng chình mãi sao
Bạn giờ phiêu bạt nơi nao
Mắt ta mây trắng, mắt sao chén ngời
Vò thơm chót đã nghiêng mời
Rót vào… em nhốt cả trời lẫn sao
Thực không bằng mộng ngọt ngào
Hay tay nâng chén… chiêm bao gặp người
Tiếng mọt
Tiếng mọt nghiến trên nóc nhà
ở cây hoành hay câu đầu, họng cột
ken két… ken két…
từng tiếng, từng tiếng xoáy ngày đêm
khi dồn dập, lúc ngập ngừng… nhỏ giọt
như khoan như khoét đến ung đầu
Trong đống gỗ mua về, có những súc,
những cây mọt làm tổ từ lâu
nay thành nếp nhà … nghĩ mà sót từ luộc
mây đến thanh dui, cây kèo, cái cột
đầy công sức tiền của ông bà, mẹ cha tích cóp
nước mắt, mồ hôi
Không lẽ ngày đêm bưng tai
không lẽ tưới mật ong làm mồi…
không lẽ nung đỏ dùi xiên từng tấc gỗ
Ngôi nhà tôi làm vội
Ngôi nhà anh làm vội
ngôi nhà chung chúng ta làm vội
tiếng mọt đục đêm ngày nhức nhối
Mùa thiếu phụ
Chưa kịp níu màu mây mùa đã vãn
Heo may chìa tay nâng những cuống tàn
Lòng như đầm
Chiều lặng thầm hương
Vàng lại thếp dầy thêm lá bên đường
Bầy trẻ làng cầm đèn sao bưng trống ếch bước
qua rằm từ mấy đêm hôm trước
Mòn mắt trăng
Tịnh không còn ông tiến sĩ ngày thơ
Vài hạt cốm thiếp mình xanh giấc cỏ
Hương sắc thoảng qua em
Má chiều vương nắng quái.
Nguồn Văn nghệ số 34/2022