Chử Văn Long sinh năm 1942 ở làng Vạn Phúc, huyện Thanh Trì, Hà Nội. Gần 10 năm đi thanh niên xung phong xây dựng kinh tế miền núi Quảng Ninh. Từ năm 1979 về hội văn nghệ Hà Nội, biên tập trang thơ báo Người Hà Nội cho đến ngày nghỉ hưu. Bài thơ “Người gánh rơm vào thành phố” làm trên giấy thông hành bước vào làm thơ… Là hội viên hội nhà văn Việt Nam.
GIỮA QUÊ LÒNG BỖNG NHỚ QUÊ
Giữa quê lòng bỗng nhớ quê
Nhớ mưa thánh thót, chiều nghe thu vàng
Nhớ bông súng nở ao làng
Nở như sao sáng trên làn nước xanh
Nhớ màu khói tỏa mong manh
Vấn vương mái rạ mà thành ca dao
Ai đang xin lửa qua rào
Có nghe tiếng sáo diều chao lưng trời…
Mình ngồi tưởng tượng cho vui
Hồn quê theo khói lên trời từ lâu!
HÀNG NGÀY
Tôi ra thành phố làm việc mỗi ngày
Nhập vào dòng người, dòng xe bất tận, ruổi rong, bám riết
Như kẻ bị đuổi săn mải miết
Giữa loang loáng sắt thép bóng mạ mầu kền
Có tiếng nổ êm êm
Có tiếng nổ chói chang
Ở đâu cũng nổ
Thời gian
Không gian
Khắp trên đường phố
Con người sống trong tiếng nổ
Tôi bỗng hiểu vì sao người ta phải bọc kín những ngôi nhà
Rồi thả vào trong đó chiếc máy điều hoà
Nhưng cả ở trong
Ý nghĩ vẫn bị đuổi săn
Từ phía nông dân
Trên những cánh đồng quanh năm nghèo đói
Không sống được
Lao ra thành phố
Nhập vào các cuộc đuổi săn…
Cuộc đời
Ôi cuộc đời muôn năm
Làm cuộc săn lùng vĩ đại!
TẠM BỢ
Ngày chúng ta thương nhau về ở chung nhà
Có gian buồng không đủ mua cánh cửa
Anh nhặt nhạnh gỗ thùng, gỗ chợ
Miếng bằng gang tay, miếng khuyết tựa vành trăng
Để ghép nên cánh cửa
Với ý nghĩ một thời gian tạm bợ
Khi nào có sẽ thay cánh cửa vững bền…
Bây giờ em không còn, cái tạm bợ lại còn nguyên
Đau xót làm sao đời người nhiều khi ngắn hơn
những gì tạm bợ
Đau đớn biết bao mỗi khi tay anh đụng vào cánh cửa
Tạm bợ còn đây mà em đã đâu rồi?
TRĂNG ĐÃ CHẾT
Trăng đã mất từ khi Hàn đi mất
Trăng còn đây chỉ là bản photo
Ai còn đợi những đêm vàng lộng lẫy
Cũng còn đâu thi sĩ dại khờ!
Trăng đã chết từ sau Xuân Diệu chết
Ai còn nghe run rẩy khúc đàn trăng
Thương quá những đêm khuôn vàng nhợt nhạt
Vô tình treo lơ lửng trước nhà băng!
Còn ai nói những lời như mộng
“Chỉ biết yêu thôi chẳng biết gì”
Nên trăng đẹp, trăng huyền xưa đã chết
Bởi không người say đắm với mê si.
THẾ GIỚI
Thế giới như thể bàn cờ
Bày ra, dập, xoá
Những bàn tay đeo găng trắng muốt
chơi cờ trên số phận nhân dân…
Nhưng thế giới vẫn còn bao nhiêu điều khác nữa
Dù muôn vạn đổi thay
Tim tôi như cây đàn xưa cũ
Tháng Mười về vuốt nhẹ lên dây
Câu dân ca Việt Nam mang nỗi buồn trong trẻo
Em dịu dàng bên dáng liễu tóc bay.
NGHĨ VỀ ĐẤT NƯỚC BUỒN VUI
Mỗi khi nghĩ về đất nước, buồn, vui…
Anh cứ thấy như mình đang mắc lỗi
Trước trang giấy anh chưa từng gian dối
Chưa từng tụng ca những xu nịnh thấp hèn
Nhưng đã ngây thơ đem đặt niềm tin
Vào những thứ ngây thơ cùng gian dối
Thời gian trôi qua, đắng cay thêm tuổi
Mới nhận ra sự sống đã muôn đời
Hết giặc giã thương đau lại kẻ khóc, người cười
Bao khát vọng công bằng từng đổ vỡ
Bao mơ ước tương lai thành nhăng nhố
Chỉ tình người còn lại giữa bon chen
Phải có ánh mắt thật trong, tấm lòng rộng mở
Biết tha thứ lỗi lầm, biết nhìn ra thật giả
Mác rượu quý nhiều khi đóng chai nước lã
Kẻ rao giảng tình người lại thành lũ bất nhân
Biết tin vào đâu, kể cả thánh thần
Thường lấp bóng cho tà ma, quỉ ám,
Chỉ còn những câu thơ an ủi anh
Thơ đã thành trò chơi mua bán
Không chia xẻ cùng ai, không đau xót vì ai
Thà xé phăng đi cho chó gặm, rác vùi
Thơ như nắm xương khô
Thơ nhờ nhờ xác ướp
Nói như vậy các nhà thơ sẽ nhìn anh căm ghét
Còn hơn lời khen cách tân, đổi mới không hồn
Câu chữ tối mù, ngôn từ vặn vẹo
Trong khi ngoài kia những cánh đồng khô héo
Những dòng sông cạn kiệt từ lâu
Biển đang chết như một niềm oan khuất
Rừng tan hoang treo tai họa trên đầu…
Anh đứng ở chỗ nào mà nhân danh Tổ quốc
Nhân danh nhân dân vĩ đại với anh hùng
Nhìn đoàn người lìa quê xa xứ
Đi gồng thuê gánh mướn khắp Tây, Đông
Ai không thấy bùi ngùi thao thiết
Kiếp gánh mướn làm thuê mà là chủ núi sông?
Có lẽ anh đã trách nhầm thơ
Khi lắng lại lòng mình bao cảnh đời tan nát:
Con từ bỏ mẹ cha, chồng vợ dối gian nhau,
Anh em chia lìa, bạn bầu lừa gạt…
Kẻ quyền bính thì lừa dân hại nước
Cuộc sống trong lành thơ mộng có còn đâu!
Hà Nội, tháng 10 năm 2016
Nỗi buồn trong trẻo như nguồn suối
Sớm mai róc rách chảy qua hồn
Tôi mãi lần theo mà chẳng gặp
Nơi nao suối ấy đã bắt nguồn?
Có lúc hừng lên như vạt nắng
Bay phấn ngô vàng dọc bến sông
Chỉ một mình tôi ngồi say đắm
Buồn tựa tơ giăng buộc níu lòng…
Lúc tưởng giơ tay là tới được
Thoắt lại mơ hồ vút cánh bay
Ấy ai ước hẹn nghìn năm trước
Gửi chiếc nơ vàng buộc gió mây!