Hoàng Anh Tuấn sinh ngày 11 tháng 12 năm 1984
Quê quán: Xã Giao Tiến, huyện Giao Thủy, tỉnh Nam Định
Hiện công tác tại Công an tỉnh Lào Cai
Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam
Hội viên Hội Văn học nghệ thuật các dân tộc thiểu số Việt Nam
MẸ NGỒI SÀNG GẠO
Mẹ ngồi sàng gạo ngoài sân
Một nghìn hạt nõn hạt ngần cùng quay
Trời tròn xoay ở trên tay
Cơn mưa rào trắng đang bay dưới sàng
Bao nhiêu hạt bạc hạt vàng
Đói nghèo thì nổi giàu sang thì chìm
Chú mèo say nắng lim dim
Thấy đàn chim sẻ vừa tìm thóc rơi
Mồ hôi đổ xuống đồng người
Tóc thơm như lúa tháng mười trổ bông
Mới sàng má mẹ nở hồng
Sàng xong lưng mẹ cầu vồng bắc qua
Mẹ ngồi giữa dải ngân hà
Sàng đêm vãi ánh sao sa khắp rằm
Con xoè hứng lấy tháng năm
Hoa cau vườn trước rụng đằm trong sương
Mẹ đi về phía khói hương
Có còn sàng nhớ sảy thương mỗi mùa
Con là thóc lép đồng chua
Sàng vào bão táp gió lùa trần gian...
KHÓI BẾP
Hoàng hôn lội xuống sông quê
Khói từ mái rạ bay về trời cao
Bếp rơm mẹ nhóm thuở nào
Mà giờ khói tạt cay vào mắt con
Nghe trong khói vị lúa non
Vị nâu đất nẻ, vị tròn mồ hôi
Khói bạc như tóc mẹ tôi
Khói còng như dáng mẹ ngồi luộc khoai
Nối hoàng hôn với ban mai
Nối tôi với những năm dài tuổi thơ
Khói chiều loang tím giấc mơ
Ngọn đèn hắt giại mẹ chờ bên mâm...
HẢI ĐĂNG
(Cho con trai Hoàng Hải Đăng)
Bố bắt đầu sinh ra
Khi con cất tiếng khóc đầu tiên
Bầy chim sẻ hót khúc ca mùa hè
Đón chào con mặt trời tròn tháng sáu
Lời ru khẽ khàng nở hoa
Thành đoá sen trên bàn tay phật
Phật nâng đoá sen đặt vào lòng bố
Bố bồng đoá sen bố hát à ơi
Tã lót con phơi
Bay phấp phới mảnh trời xanh dưới nắng
Bố chẳng ước là mây trắng
Bố ước là tã xanh
Bố ước là trời xanh
Để ấp iu con
Để che chở con - con là mây trắng nhé
Con - hạt phù sa nhỏ bé
Trôi ra phía bể
Bố là dòng sông
Chở phù sa bồi đắp cánh đồng
Giọt mồ hôi người làng Hoành Nha đổ xuống
Cho cây lúa mọc lên nhưng bông lúa biết cúi đầu tạ ơn giọt mồ hôi
Con không là sen thơm, không là phù sa, không là mây trắng
Con là ngọn hải đăng
Mắt con rạng hơn sao
Tâm con tỏ hơn trăng
Biết canh cơn bão ngoài khơi xa gọi đoàn thuyền mau cập bến
Biết thương những người đàn bà giấu nỗi buồn và âu lo trong cát mịn
Đợi chồng họ về trú ngụ chốn bình yên
Bố trút sạch mọi ưu phiền
Lúc nghĩ đến con - một ngọn đèn hiên ngang trước biển...
Y TÝ
Em gặt lúa ruộng bậc thang Y Tý
Lù cở trĩu hạt tháng năm, quẩy tấu căng hạt tháng mười
Cho anh bơi lên trời
Bạt ngàn hương nếp mới
Thềm nhà trình tường em ngồi khâu váy cưới
Có nghe đàn La Khư anh gảy
Có nghe khèn lá anh thổi
Gọi núi chìm, mây nổi
Giục trăng tỏ, sao mờ
Con nai, con hoẵng ngẩn ngơ đi lạc trong hoàng hôn đại ngàn
Con mi, con khuyên thẫn thờ quên hót trong sớm mai vòm lá
Em ngẩng đầu, em đừng hoá đá
Như đỉnh Nhìu Cồ San
Anh thương em từ lễ Gà Ma Gio sang tết Hồ Sự Chà
Từ lúc núi non thành núi già
Mà hồn anh không tuổi
Từ lúc suối Lũng Pô thay dòng
Mà vía anh chẳng đổi
Em đi lấy chồng
Làm ma nhà họ Ly
Khăn thêu bông hoa đỗ quyên trùm nụ cười răng vàng tỏa nắng
Em trôi giữa vùng hoa cải trắng
Em bay giữa miền hoa cải vàng
Nước mắt em hai hàng
Rụng xuống đá tai mèo
Như mẹ, như chị gieo ngô mùa đốt nương khói đắng