Không có quốc gia xanh nếu thiếu chính sách điều phối rõ ràng và hiệu lực từ nhà nước. Trong các quốc gia dẫn đầu bảng EPI như Đan Mạch, Phần Lan hay Anh, Nhà nước không chỉ đóng vai trò hoạch định mà còn trực tiếp “chạy” các chương trình ưu đãi cho doanh nghiệp xanh, xây dựng khung pháp lý để giảm phát thải, đánh thuế carbon, kiểm soát sử dụng đất và thúc đẩy đổi mới sáng tạo xanh.
Tại Việt Nam, những chính sách môi trường vẫn chủ yếu mang tính khuyến khích, chưa chuyển hóa thành chế tài ràng buộc đủ mạnh. Chi tiêu công cho môi trường còn hạn chế; các cơ chế tín dụng xanh hay định giá carbon vẫn là bài toán thử nghiệm. Khi phát triển công nghiệp vẫn được coi là trục ưu tiên mà chưa đặt song hành với bảo tồn sinh thái, cấu trúc phát triển sẽ luôn lệch tâm.
![]() |
Một tương lai xanh cần được thiết kế ngay từ bây giờ. |
Một quốc gia xanh cần đi qua từng mét vuông sàn, từng con đường, mái nhà, khu dân cư – nơi con người sống và tương tác với môi trường mỗi ngày. Tại các nước Scandinavia hay Slovenia, hạ tầng xanh không chỉ là hình ảnh xe đạp và đường dành cho người đi bộ. Đó là sự đầu tư vào nhà ở tiết kiệm năng lượng, hệ thống giao thông công cộng sạch, công viên sinh thái đô thị, và lưới điện thông minh giảm tải áp lực lên tài nguyên.
Việt Nam hiện có hơn 300 công trình xanh được chứng nhận, một con số khiêm tốn so với quy mô xây dựng trong 15 năm qua. Việc phát triển các đô thị mới vẫn thiên về mật độ và lợi nhuận hơn là hướng đến phát triển bền vững. Các tiêu chuẩn công trình xanh chưa được lồng ghép bắt buộc trong quy hoạch đô thị, khiến hạ tầng trở thành gánh nặng hơn là đòn bẩy cho môi trường.
Chuyển đổi mô hình công nghiệp là một trong những bước đi then chốt để tiến đến quốc gia xanh. Ở Thụy Điển, hệ thống thuế carbon được triển khai từ năm 1995 đã khiến các ngành phát thải cao buộc phải thay đổi. Các công ty khởi nghiệp cũng được dẫn dắt từ đầu với tư duy tuần hoàn và phát triển bền vững.
Việt Nam đang bước vào chuỗi cung ứng toàn cầu, nhưng nếu tiếp tục là công xưởng lắp ráp giá rẻ, phát thải cao và tiêu hao tài nguyên, chúng ta sẽ không chỉ trả giá bằng môi trường mà còn bị “hụt hơi” trong cạnh tranh. Công nghệ sạch, kiểm soát chất thải và xây dựng chuỗi giá trị xanh là điều kiện để tồn tại chứ không còn là điểm cộng phụ trội.
Một quốc gia xanh không thể dựa vào mô hình canh tác làm kiệt quệ đất, ô nhiễm nguồn nước và suy giảm đa dạng sinh học. Tại các quốc gia như Phần Lan, Thụy Sĩ hay Áo, nông nghiệp hữu cơ, tuần hoàn và công nghệ cao không chỉ giúp gia tăng giá trị nông sản mà còn duy trì hệ sinh thái.
Ở Việt Nam, sự phát triển nông nghiệp xanh còn nhiều manh mún. Chúng ta thiếu cơ chế khuyến khích canh tác bền vững, thiếu hỗ trợ cho nông dân chuyển đổi, và đặc biệt, thiếu một hệ thống kiểm định – chứng nhận đáng tin cậy. Đất đai bị xói mòn, nguồn nước suy thoái, rừng bị thu hẹp, trong khi việc sử dụng phân hóa học và thuốc trừ sâu chưa được kiểm soát triệt để. Nông nghiệp xanh không thể chỉ là một mô hình thử nghiệm – đó phải là chiến lược quốc gia.
![]() |
Nông nghiệp xanh không thể chỉ là một mô hình thử nghiệm – đó phải là chiến lược quốc gia. |
Một cấu trúc xanh cần bắt đầu từ nhận thức – và phải được cấy vào trường học, nhà máy, công sở. Ở Phần Lan, trẻ em học về khí hậu ngay từ tiểu học, được dạy cách tiết kiệm điện, phân loại rác, và tôn trọng tài nguyên như một kỹ năng sống. Ở Thụy Điển, khái niệm “hành vi xanh” trở thành điều kiện tiên quyết trong tuyển dụng ở các công ty.
Việt Nam chưa có chương trình giáo dục môi trường đồng bộ và hệ thống. Lực lượng lao động vẫn được đào tạo chủ yếu theo tư duy công nghiệp cũ, trong khi kỹ năng xanh – từ thiết kế, quản trị đến thực hành – chưa được đưa vào giáo trình nghề nghiệp. Nếu không chuẩn bị sớm, chúng ta sẽ không đủ nhân lực để thực hiện bất kỳ lộ trình xanh nào trong tương lai.
Một quốc gia xanh không đến từ hình ảnh hay khẩu hiệu. Đó là kết quả của cấu trúc: chính sách, hạ tầng, sản xuất, lối sống và tư duy cùng dịch chuyển theo một hướng. Nếu Việt Nam muốn có chỗ đứng trong thế giới đang xanh hóa mạnh mẽ, thì giờ đây không phải là lúc cân nhắc nữa, mà là lúc hành động. Và mỗi bước đi chậm trễ hôm nay sẽ là một cái giá cao hơn phải trả cho ngày mai.