Sáng tác

Như mẹ ta nghèo nàn - Thơ Trần Đức Tín

Trần Đức Tín
Thơ 06:00 | 23/05/2025
Baovannghe.vn- Nếu phải làm một cuộc điểm danh/ xin đừng nhắc nhớ tôi
aa

Như mẹ ta nghèo nàn

Nếu phải làm một cuộc điểm danh

xin đừng nhắc nhớ tôi

tất cả cây cỏ đều sinh sôi

còn con người thì rụng xuống

giá đừng gọi tên loài hoa

phía đầu trời núi vẫn trổ

nơi cuối đất sông vẫn trôi

nhành hoa dại và em vẫn lung linh bên đời

câu chữ không thể bày hết lòng này

nói hay viết

ngôn ngữ đều bất lực

như mẹ ta nghèo nàn

hạ sinh ta áo rách

như cha ta cả đời thất bát

bốn mùa gió lùa xiêu mái nhà

ta sẽ giấu giếm cơn mưa này

xin em đừng củi lửa

sau giông bão cuộc đời

cây cỏ sẽ xanh lên

Đất mũi - Thơ Trần Nhuận Minh Lục bát chấm than - Thơ Tân Quảng Ngọt đắng đàn bà - Thơ Trần Đức Tín Nghiền - Thơ Nguyễn Đăng Khương Biển hiệu giấc mơ - Thơ Đoàn Thị Ký
Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Baovannghe.vn- Đi/ những bước đi chỉ có thế thôi./ tôi quay lại ướm vào vết cũ
Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Baovannghe.vn - Ngày 4/12, Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc (UNESCO) đã chính thức công bố 72 thành phố của 46 quốc gia, trong đó có Thủ đô Hà Nội của Việt Nam được công nhận là thành viên Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu của UNESCO.
Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Baovannghe.vn - Trong phiên làm việc ngày 4/12, Ủy ban Thường vụ Quốc hội cho ý kiến về việc tiếp thu, chỉnh lý dự thảo Luật Báo chí (sửa đổi).
Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Baovannnghe.vn - Giọng đọc và hậu kỳ: Hà Phương; Đồ họa: Thùy Dương; Biên tập: Phạm Thị Hà
Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Baovannghe.vn- Cứ ngỡ đất vô hồn/ Cứ ngỡ đất vô ngôn