Baovannghe.vn - Chẳng hiểu tự bao giờ, dòng sông quê như vị ân nhân, một người bạn tâm phúc, mộc mạc gắn bó cuộc đời; có vị trí đặc biệt trong đời sống làng quê
Baovannghe.vn - Một bà lão tóc bạc phơ, răng móm mém, lưng còng gập, bảy mươi tuổi bắt đầu cầm cọ vẽ và hàng ngàn bức tranh đã ra đời khi bà bước vào tuổi tám mươi.
Baovannghe.vn - Nhiều năm nay đã thành nếp, cứ thượng tuần tháng Chạp là tôi lại xắm nắm lên Quảng Bá, Tứ Liên để mà xem quất. Bà con trên ấy cũng đã mở cửa vườn đón khách.
Baovannghe.vn - Ở Hà Nội, tôi biết có những con người sống trong những căn hộ hẹp, ăn bữa cơm đạm bạc, mặc những chiếc sơ mi sờn rạt hoặc những bộ quần áo nâu
Baovannghe.vn - Chẳng biết cái khạp gạo có từ bao giờ nhưng nó được xem là vật gia truyền của nhà tôi. Trải qua biết bao thăng trầm, đổi thay của thời cuộc thì cái khạp vẫn nằm đó, hiên ngang giữa đời mặc cho lớp bụi thời gian phủ đầy miền ký ức.
Baovannghe.vn - Đông sang thật rõ ràng khi cây bàng thay màu lá đỏ, khi tiếng gió xạc xào sau bụi chuối mỗi đêm, khi nhìn những cánh thiên di vội vã bay ngang trời chiều tìm về miền ấm. Và đây, tôi tin mùa đông về thật rồi khi những luống rau của mẹ đã dậy lên màu xanh mỡ màng mê mải. Những mầm xanh ấy luôn ngời lên sức sống rộn ràng giữa gió rét mùa sang.
Baovannghe.vn - Và ta cứ yên trí đi qua thế giới này với bước chân quen xéo lên cỏ hoa. Thỉnh thoảng bàn chân nên bị gai đâm, để ta được giật mình: Tổn thương là rỉ máu.
Baovannghe.vn - Chiều nào tôi cũng dành khoảng thời gian đi bộ từ cuối phố nơi mình ở đến đầu phố và ngược lại. Tôi như chiếc kim đồng hồ quay ngược thời gian