Chào cờ
Nghe gió vuốt những nếp bay
trên vải
Người đi, người đi mãi
phần phật tiếng hồn bay
Những miền đất xa xăm gần lại
những người tự muôn đời
về lại, đứng quanh đây
Đừng trách tôi duy tâm
tôi không chào mảnh vải
Hãy để tôi thì thầm
với hồn tôi mãi mãi
Hãy để tôi ngây dại
lắng nghe vào hư vô
Một rừng lau xao xác tự bao giờ
một vùng gió mịt mù không
giới hạn
một vùng đất những mặt người
nắng rám
một vùng trời lấp loáng hải âu bay
Những bàn tay nắm với những
bàn tay
sợi nước mắt nối liền cùng
nước mắt
biên giới là trái tim, mặt trời là
gương mặt
những mắt nhìn như hỏi ở
trên cao.
Phật về đâu?
Chùa lớn
tượng to
một chút bình yên nhỏ
biết tìm đâu bây giờ.
máy Sony tụng kinh
chế tạo từ nước Nhật
tượng khuân về nghìn pho
đông chật
Phật về đâu núi ơi…
Phật về đâu. Gió thốc
ngoài tam quan. Bụi trời
mịt mờ bay. Mặt đất
máy ề à… Nam mô…
Chuông Thiền nghe lạnh ngắt
người Thiền ngồi ngây ngô.
Mặt trời
kêu tích tắc
Cây lá nói gì bên đường
sỏi đá thì thầm chi dưới gót
gió tươi tốt quên đường xa
nhọc mệt
bờ cỏ hoa vàng đang nhớ mong
Đá đâu có vô tri
đêm qua gió mùa về. Mưa bụi
đánh thức những chồi cây.
Đá bắt đầu cựa quậy
núi mịn xanh lên màu rêu nhung
đồng lại ủ mùa tam giác mạch
đợi sấm lên là hoa gạo đầy cành
Cả trời đất như có gì hồi hộp
lắng nghe từ trên cao
từ sâu thẳm, nơi bắt đầu nhật nguyệt
từ suối phía nguồn xa
từ đàn kiến xếp hàng rước cờ đi
dưới đất
từ hoa lúa vào men ủ hương làm
hạt thóc
Có ông già ngơ ngác
cây gậy trúc trong tay bật mầm
sinh lá trúc
thời gian ùa về thành ký ức
ký ức thành chiếc ba lô du lịch
bàn chân vỗ cánh, con đường bay
trái đất tự nhổ neo
mặt trời kêu tich tắc.
Ghi bên lề
trang đọc
Mấy bộ áo chùng thâm
một thánh đường đồ sộ
là thằng người có thể
đẻ ra ông Chúa Trời
Đẻ “công lý” cho đời
là cái vành móng ngựa
Cần rất nhiều đau khổ
để sinh ra Niết bàn
Dân ngu tối cơ hàn
đẻ ra ông thánh thượng
Bây giờ thì ống nghiệm
lại đẻ ra con người
Rồi những ông Chúa Trời
lại chui vào ống nghiệm.
Nguồn Văn nghệ số 36+37/2022