Điều bất ngờ là cái tên Toàn Dân Tiến vốn không phải một chủ ý từ đầu, mà xuất phát từ tên của ba nghệ sĩ. Một sự trùng hợp đầy cơ duyên, ba con người từ ba miền Bắc - Trung – Nam của Tổ quốc, gặp nhau ở TP. HCM, rồi cùng chia sẻ hành trình lao động sáng tạo của mỗi người một cách tự nhiên nhất.
![]() |
| Ba nghệ sĩ Nguyễn Ngọc Dân, Đặng Quang Tiến và Phạm Thanh Toàn (theo thứ tự từ trái sang). Ảnh: NVCC |
Trong không gian trưng bày, ba phong cách sáng tạo tuy khác biệt nhưng thống nhất, hài hòa đến bất ngờ. Nghệ sĩ Nguyễn Ngọc Dân mang đến thế giới đô thị đương đại với hình ảnh dây điện, cột điện – những chi tiết quen thuộc của thành phố được anh chuyển hóa thành biểu tượng của kết nối, ánh sáng và nhịp sống hiện đại.
Bộ tác phẩm Phố Dây gây ấn tượng với những hình khối vốn thẳng tắp được “giải phóng”, biến hóa muôn hình vạn trạng. Những sợi dây điện tỏa ra khắp nơi, mang theo ánh sáng, nền văn minh và tinh thần lạc quan đến với cuộc sống.
![]() |
| Một tác phẩm nằm trong bộ “Phố Dây” của nghệ sĩ Nguyễn Ngọc Dân. Ảnh: BTC |
Ngược lại với nhịp điệu đô thị, nghệ sĩ Đặng Quang Tiến đưa người xem trở về miền Tây Nam Bộ, vùng đất gắn bó với anh từ ký ức đến cảm xúc. Những đàn trâu, rặng dừa nước, không gian sông nước rộng mở hiện lên vừa khoáng đạt, vừa bình dị, tạo nên sự cân bằng giữa đại cảnh và nét đời thường.
Trong khi đó, Phạm Thanh Toàn lựa chọn ngôn ngữ biểu tượng để kể câu chuyện về con người – hành trình tìm kiếm ánh sáng, bản thể và sự cân bằng trong đời sống.
![]() |
| Tác phẩm “Chiều Tây Nam Bộ” của Đặng Quang Tiến. Ảnh: BTC |
Điều khiến Toàn Dân Tiến trở nên đặc biệt không chỉ nằm ở phong cách của từng nghệ sĩ, mà ở cách họ bổ sung cho nhau. Một người nói bằng nhịp điệu đô thị, một người bằng ký ức miền Tây và một người bằng biểu tượng, dù khác biệt nhưng tất cả lại tìm thấy điểm giao thoa và gắn kết: “Đều muốn kể những câu chuyện của con người, của đời sống thường nhật”.
![]() |
| Không gian trưng bày triển lãm của ba nghệ sĩ “Toàn Dân Tiến”. Ảnh: BTC |
Toàn Dân Tiến đánh dấu lần đầu tiên ba nghệ sĩ cùng làm việc, cùng gắn bó trong một không gian sống. Ở đó, họ tìm thấy sự đồng điệu trong tư duy sáng tác, để rồi triển lãm hình thành một cách tự nhiên, gần gũi và chân thật.