Thư Đình là nhà thơ nữ đương đại Trung Quốc, sinh năm 1952 ở thị trấn Thạch Mã tỉnh Phúc Kiến, lớn lên ở Hạ Môn, tốt nghiệp cấp 2 đã được đưa về nông thôn lao động; khi trở lại thành phố làm nhiều nghề khác nhau để kiếm sống như thợ nề, thợ hàn… Năm 1969 bắt đầu sáng tác thơ; từ năm 1981 trở thành nhà thơ sáng tác chuyên nghiệp tại Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật tỉnh Phúc Kiến, từng giữ chức Phó Chủ tịch Hội Liên hiệp Văn học nghệ thuật tỉnh, 2 lần nhận giải thưởng thơ toàn quốc.
Thư Đình là nhà thơ nữ tiêu biểu của trường phái “Mông lung”, có sở trường về diễn tả nội tâm, thể nghiệm tình cảm tinh tế, phức tạp, mang phong cách nữ tính rõ nét. Thơ Thư Đình tràn đầy sắc thái lãng mạn và lý tưởng hóa, thể hiện tình yêu đối với quê hương đất nước, con người. Thơ bà cũng có sở trường trong sử dụng cách ẩn dụ, tượng trưng, liên tưởng để bày tỏ cảm xúc nội tâm, trong mông lung lại thể hiện lý trí, kết hợp giữa chủ nghĩa lãng mạn và chủ nghĩa hiện thực.
Tác phẩm: Thuyền hai cột buồm (1982),
Tuyển thơ Thư Đình – Cố Thành (1982),
Hoa Iris biết hát…
Thuyền hai cột buồm
Hai cánh buồm đẫm ướt sương rơi.
Nhưng gió giục, không chần chừ được nữa,
Bến bờ yêu ơi!
Hôm qua thuyền vừa từ biệt
Hôm nay bờ lại đây rồi,
Ngày mai ở nơi xa tít,
Trên vĩ độ khác gặp nhau.
Một ngọn đèn, một cơn gió lớn
Khiến chúng ta lại ở hai đầu.
Chẳng sợ đâu chân trời góc biển,
Làm sao để chiều chiều sớm sớm
Bờ trong hành trình thuyền đậu rồi xa.
Thuyền vẫn luôn trong tầm mắt của bờ.
_____
(Bài thơ này từng đoạt Giải thưởng Thơ mới toàn quốc lần đầu tiên được tổ chức năm 1993)
Đỉnh núi nữ thần
Những khăn tay đủ màu hoa vẫy bạn
Có tay ai bỗng rụt lại bất ngờ
Ôm chặt mắt mình
Đứng ở đuôi tàu một bóng đơn cô
Khi mọi người đã bỏ đi khắp ngả
Áo váy cuộn bay như mây vần vật vã
Sóng sông
Tiếng cao
Tiếng thấp
Giấc mơ đẹp đượm buồn, nét xinh phảng phất
Thượng giới trần gian, đời lại tiếp đời
Nhưng, con tim
Thực sự có bao giờ hóa đá?
Để thấy hạc bay trên trời thăm thẳm quá
Bỏ lỡ bao lần trăng sáng sông xuân
Men theo bờ sông
Dòng lũ của cúc vàng, trinh nữ
Đang gợi khơi sự phản bội vừa nhen
Cùng trưng bày trên vách đá chênh vênh
Chẳng bằng khóc một đêm trên bờ vai
người yêu dấu.
Cô gái Huệ An
Lửa đồng nơi xa xa
Trong mắt em long lanh màu hổ phách
Vòng bạc cổ xưa lưu tuyền thời bộ lạc
Sợi vải mềm duyên dáng thắt lưng ong
Hạnh phúc khó lường nhưng giấc mộng
trẻ trung
Như hoa bồ công anh la đà biển lộng
Ôi trùng trùng vô biên hoa sóng
Tự thuở đầu không muốn tỏ niềm đau
Không phải vì khổ đau đã mãi mãi sạch làu
Khi sáo tiêu, tỳ bà trong hoàng hôn réo rắt
Nỗi buồn thương đó đây đánh thức
Góc khăn quàng em cắn nhẹ bờ môi
Xinh đẹp biết bao giữa biển giữa trời
Bàn chân trần em, không ai để mắt
Trên bãi mặn mòi cùng đá san hô
Thế là đầu trang bìa, giữa bài viết điểm tô
Em trở thành tuyệt tác tranh phong cảnh.
Chim thủy tổ
Từ khi Bàn Cổ nhìn xuống thế gian
Bầu trời trong vắt
Dưới bóng cánh chim là rừng rậm, đồng hoang
Trong các loài chim, chỉ loài này yên ả
Khắp các loài chim bắt chước nhau ồn ã
Chim đầu tiên chỉ trầm lặng đơn thuần
Xấu xí vụng về, chậm chạp, cô đơn
Đã bao lần gặp kẻ thù, đói rét
Trong hồng hoang, chủng loài hủy diệt
Truyện lạ lưu truyền tự thuở hồng hoang
Chim ngã xuống ra sao, mơ hồ ai biết
Thấy rõ dần dần là bối cảnh xa xăm
Hỗn độn bình minh, lờ mờ nắng sớm
Lấy tên gọi không khác gì Vương Miễn
Lịch sử tiến hóa cùm gông, là sự sống
vĩnh hằng
Không tự truyện cũng không còn cảm tưởng.
______
Chú thích: Vương Miễn (1287-1359), họa sĩ, nhà thơ đời Nguyên, người Chiết Giang, tên chữ Nguyên Chương, lúc nhỏ hiếu học, nhiều lần đi thi không đỗ, kiếm sống bằng bán tranh.
Gửi cây sồi
Nếu em yêu anh
Sẽ khác hẳn hoa lăng tiêu leo bám,
Mượn anh cành cao khoe sắc của mình;
Nếu em yêu anh
Sẽ không học theo con chim nhỏ si tình,
Dưới bóng xanh líu lo bài đơn điệu,
Em cũng chẳng như suối nguồn trong trẻo,
Quanh năm mang theo an ủi mát lành;
Em cũng khác nhiều ngọn núi chênh vênh,
Tôn cao anh thêm phần uy vũ.
Ngay cả ánh dương.
Ngay cả mưa xuân.
Không, tất cả đều không đủ!
Gần với anh, em phải dáng mộc miên
Sừng sững song hàng, em đứng kề bên
Rễ bám đất, lá chạm tầng mây biếc.
Mỗi trận gió qua,
Chúng mình cho nhau biết,
Nhưng không ai hiểu được lời ta.
Anh thân đồng cành sắt
Như đao kiếm
Như giáo kích tài ba
Em có hoa lớn sắc màu đỏ rực,
Như tiếng than nặng nề,
Lại oai hùng như bó đuốc.
Chúng mình sẻ chia sấm sét bão giông;
Chung mù sương lại chung cả cầu vồng.
Như mãi rời nhau,
Mà suốt đời nương tựa chung tình.
Đó mới là tình yêu vĩ đại.
Đó là kiên trinh:
Ái tình
Không chỉ yêu anh khôi ngô tuấn tú;
Mà yêu nơi trụ đứng, mảnh đất dưới chân anh.
Tặng quà
Mơ ước của tôi – mơ ước của hồ ao
Cuộc sống không chỉ là in bóng trời cao
Để liễu và hoa quanh bờ tạo dáng
Cho tôi sạch sẽ thanh cao
Theo rễ cây tôi đến từng cánh lá
Héo rụng với tôi không phải buồn than
Tôi đã cho mình cuộc sống dương gian
Niềm vui của tôi là niềm vui của nắng
Ngắn ngủi mà lưu sáng tác vững bền
Trong đôi mắt thơ ngây trẻ nhỏ
Trong phôi mầm hạt giống đầu tiên
Đang hát lên bài ca xanh biếc
Tôi giản đơn mà phong phú bao nhiêu
Cho nên tôi sâu sắc hơn nhiều
Nỗi buồn của tôi, nỗi buồn chim di trú
Chỉ mùa xuân mới thấu hiểu tình chung
Chịu tất cả gian nan, thất bại
Mãi hướng tương lai tươi sáng, ấm nồng
Ơi cánh chim chảy máu
Viết lời thơ đầy đặn những trang dòng
Đã vào sâu tất cả tâm hồn
Đi mãi cùng bao năm tháng
Tất cả tình cảm của tôi
Đều do đất này ban tặng.
Nguồn Văn nghệ số 50/2021