Đi qua vùng biển chết
Có một tầng trời ngoài một tầng trời
Có một vùng biển trong một vùng biển
Người vác lưới ra đi
Đem lân tinh rắc về tận ngõ
Có con thuyền chết cạn
Ta không cứu nổi nữa rồi
Ta liệm thời gian bằng gấu váy buồn của những con sóng…
Chân vịt tuổi thơ ta
Không quay chong chóng
Xoáy vào vực sâu cơn mơ ám ảnh hiện về
Ngọn bút lá tre
Chấm xuống vòi bạch tuộc…
Cách mép biển chưa đầy một mét
Ta vốc từng ngụm nước ngọt
Thẩm thấu qua ta
Thấm không hết nỗi cô đơn của mẹ.
Chợ cá không vay mà có trả
Cái đêm cha ta ra đi qua sa mạc của người
(Mẹ không nỡ làm điều gì có tội
Cha đang một mình chèo chống ngoài khơi…)
Biết neo vào đâu
Bốn góc nhà phía nào cũng võng
Ngày thiếu củi khô mẹ đun bằng muối
Nổ lép bép như ngô rang.
Tôi mang theo khuôn mặt đậu mùa
Hai tay tôi kéo màng
Hai chân tôi mọc cánh
Con mèo nhảy qua dựng ngược tôi lên
Thi thể ngày buồn nôn tan rữa
Tôi không cứu nổi đêm nữa rồi
Cái đêm đầu tiếng cú
Rúc vào tóc tôi…
Những con quạ đen rỉa lông
Lôi từ đêm mang mang những khúc ruột cá ngoằn ngoèo
Vây cá mập chuốt từng sợi cước
Tôi nối sợi dây bay qua vùng biển chết…
Có lâu đài tình yêu dựng lên bằng cát dã tràng
Nói với nhau bằng ngôn từ cá sấu
Những con sấu hiền nằm phơi nắng lim dim…
Ta bao tử em
Những dây chuyền kim cương óng ánh
Moi từ bụng cá ra
Trong cái đêm ta phóng mũi lao vào họng cá…
Ta khát môi em như biển khát của nổi, của chìm
Em niêm phong lá buồm thời con gái
Ta gác mái chèo gãy qua một thời trai.
Ta tạ lỗi bằng cách khỏa thân bơi về phía những con sóng phơi lườn cho mắt người gặm nhấm
Để cứu em khỏi chết đuối dầm dề trong dục vọng quất vào đuôi hải cẩu
Ta không cứu nổi tình yêu nữa rồi
Bờ biển cong vòng lưng thiếu nữ
Đêm nguyệt thực ngoại tình nửa vầng trăng chết tái
Đắp lên nấm mồ tình yêu
Vỏ ốc, vỏ sò hàng xa xỉ biển
Ta đứng gầy như cây dương chết khô…
Mẹ ghế xuống nỗi buồn ta nồi cơm cạn cháy
Ta vóc tro lọ lem
Đem vò múc nước biển
Đổ xuống hốc cát dã tràng
Đẩy em con cua càng
Chân ngang chạy dọc…
Ngày bà nội ta qua đời
Con thuyền đưa người đi không người chống
Làm sao đến bến trần gian
Tiếng tù và quay quắt
Biển thắt một mùa tang
Ta moi huyệt cho bà bằng chiếc vỏ ngao ta thường cạo cháy
Ta điểm chỉ giúp bà xuống giấy khai sinh
Như khắc dấu mạn thuyền
Ông bình vôi từ nay thôi xuống tóc
Trong ta có một người già
Trong bà có một cô bé nhỏ
Cô bé ngày xưa lót lá phi lao cho ta nằm ngủ
(Xương lá gãy hay đốt sống lưng bà răng rắc…)
Bà trở về trong tiếng hát đưa ma
Khúc cầu hồn với biển
Rắc muối
Và hoa
Và gạo…
Lấm tấm gạo chiêm bao
Muối trộn vào với muối
Con thuyền đưa bà đi ra đồng cong như một mũi đao…
Nếu có thể - Thơ Lê Minh Hoài Tiếng Việt tôi - Thơ Hoàng Xuân Tuyền Chiếc lá - Thơ Hoàng Cát Nhặt từ bùn - Thơ Đỗ Hoàng Ba lô trên phố - Thơ Hoảng Trần Cương |