Tập thơ Nẻo về của Vũ Mai Phong là một tiếng hát tự do, phiêu du giữa cuộc đời, nơi từng dòng thơ tuôn chảy tự nhiên, trong trẻo như dòng nước mát lành từ lòng núi chảy xuống, tưới mát đất đai, cây cỏ và hồn người. Phong không chịu bó mình trong khuôn khổ của bút pháp truyền thống; thay vào đó, thơ anh tựa như một hành trình không giới hạn, tôn trọng sự ngẫu hứng, để cảm xúc và suy tư được tự do bộc lộ.
Cõi thơ trong Nẻo về chính là nẻo đường của sự tìm về nội tâm, nơi mỗi câu thơ là một bước chân của chàng lữ khách lãng du. Phong dẫn dắt độc giả qua những nẻo thơ mang đầy hơi thở cuộc sống, để được đối diện với vẻ đẹp của thiên nhiên, con người và với chính lòng mình. Song song với thực tại đời thường – nơi con người gánh vác công việc, danh tài, gia đình, đạo hiếu – thì cõi thơ của Phong cũng mở ra một không gian thong dong, phóng túng đôi khi, để anh khám phá chiều sâu tâm hồn, những bí ẩn tiềm tàng của vũ trụ và cỏ cây.
Tập thơ "Nẻo về" của tác giả Vũ Mai Phong |
Phong trong Nẻo về không chỉ là một người thơ, mà còn là một người giàu suy tư, chiêm nghiệm. Anh khéo léo phát lộ những điều ẩn giấu trong tàng thức, những linh cảm đẹp đẽ quyến rũ, để từng hình dung và cảm xúc được chạm đến cái đẹp mỹ lệ, cái tình yêu thương rung ngân qua từng câu chữ. Thơ Phong mang trong mình hơi thở sự sống – âm thầm trỗi dậy từ đất, khí, ánh sáng, và sóng. Trong từng chữ của anh, độc giả cảm nhận được "khí" và "thần," một sự hòa quyện đầy sức sống và tâm linh.
“Tôi mãi tìm về mẹ sau những cơn giông gió/ Núp bờ vai sờn/ Tháng năm dài tôi vẫn là thơ trẻ/ Mẹ ngồi đó/ Như ngô lúa như giỏ nước chè xanh/ Như tất cả những điều bình dị...” – bài thơ “Nẻo về”
Đoạn thơ cho thấy tác giả đã cập bến ánh sáng, để dùng ngọn đèn Mẹ mà soi tỏ thế sự, để nhận chân tầm vóc chính mình và biết được đâu là bến dành cho riêng mình. Những câu thơ trên của Vũ Mai Phong trong Nẻo về là một lời tự tình, đầy chất suy tưởng, nơi tình mẫu tử hiện lên vừa bình dị, vừa sâu sắc. Hình ảnh "Mẹ" được khắc họa như một biểu tượng của sự an lành và cội nguồn, người luôn là điểm tựa vững chãi cho tác giả “sau những cơn giông gió”. Bờ vai mẹ, dù "sờn" theo năm tháng, vẫn là nơi mà đứa con – dù trưởng thành – tìm về để nương náu, để trở lại là đứa trẻ thơ ngây trong vòng tay yêu thương.
Những hình ảnh giản dị và đậm chất thôn quê như "ngô lúa," "giỏ nước chè xanh" thể hiện rõ nét phong cách thơ của Phong: tôn vinh cái đẹp từ những điều gần gũi nhất. Ở đây, “Mẹ” là biểu tượng của sự sống, của đất đai và thiên nhiên, nơi chốn cội nguồn để tác giả soi rọi bản thân. Từ ánh sáng của Mẹ, tác giả nhìn ra thế sự và nhận chân được tầm vóc của chính mình, hiểu được đâu là bến bờ phù hợp cho tâm hồn mình an trú.
Cụm từ "Như tất cả những điều bình dị" là lời kết khẳng định triết lý sống của tác giả: trong sự giản đơn, thanh thuần lại ẩn chứa những giá trị cao cả nhất. Từ đó, thơ của Phong không chỉ là hành trình tìm về cội nguồn, mà còn là hành trình khai mở tâm thức – một hành trình để cân bằng giữa những xô bồ của đời sống và sự an yên trong tâm hồn.
Đoạn thơ này càng khẳng định rằng Nẻo về là một không gian dung dị nhưng giàu ý nghĩa, nơi Vũ Mai Phong tìm thấy ánh sáng của sự thật và tình yêu thương. Qua đó, anh vẽ nên bức tranh nội tâm của chính mình và gợi mở cho độc giả con đường để quay về với nguồn cội, để khám phá giá trị đích thực của cuộc sống.
Cõi thơ của Phong là sự cân bằng tự nhiên, là nhãn quan từ tâm nhìn đời và người. Ở đó, sự minh triết không được phơi bày mà ẩn mình trong từng câu chữ, để người đọc lắng lòng mà suy ngẫm. Anh không ngại xới tung những điều xô bồ, hỗn tạp của đời sống để sàng lọc, gìn giữ những tinh hoa đẹp đẽ trong thơ. Đồng thời, những khoảng lặng ngoài chữ mà anh tạo ra chính là nơi để độc giả chiêm nghiệm sự xoay vần của tạo hóa, để nhìn thấy bóng dáng chính mình trong từng câu thơ.
Mỗi năm một lần cây thay vỏ/Loài rắn thay da cũng vài lần/Con người trưởng thành qua biến cố/Phải học thích nghi, vững tinh thần… bài thơ “Nói với con”.
Với tập thơ Nẻo về, Vũ Mai Phong không chỉ đơn thuần là một người sáng tạo ngôn từ, mà còn là người kết nối tâm hồn con người với thiên nhiên, với chính họ. Anh mở ra một không gian thơ tự do, nơi cuộc sống và nội tâm hòa quyện, nơi thơ để đọc, để cảm, để sống. Và như thế, Nẻo về không chỉ là một tập thơ, mà còn là một hành trình tâm hồn, một di sản của sự tự do và tình yêu thương mà Vũ Mai Phong trao tặng.
Sóng vượt Bạch Đằng tới biển Đông/Sóng qua Hàm Tử đỏ sông Hồng/Sóng từ muôn ngả thu về Giếng/Sóng nhẹ như mây một tiếng Không… bài thơ “Cơn sóng”.
Tôi khá thích bút pháp biến ảo của Vũ Mai Phong, tự do như chẳng hề dụng bút pháp, dòng thơ tự nhiên tuôn chảy nhẹ lẹ như gió vờn lá. Với Phong, cân bằng là lẽ tự nhiên. Thơ Phong là con mắt từ tâm nhìn đời và người. Ta thấy minh triết trong ẩn ngữ, tàng chữ. Vì thế mà cứ đọc xong một bài, thì dừng lại và ngẫm nghĩ chậm rãi, tãi từng chữ để cảm sâu thêm từng tầng nghĩa mà tác giả ngầm giấu đi một cách tinh tế. Cũng có chữ sau một hồi đọc đi đọc lại thì chợt nảy lên nghĩa khác, khiến tôi bỗng phát hiện ra ánh cười tinh quái trong cặp mắt tác giả… Đọc thơ, bỗng thấy tò mò hơn về người thơ – tác giả này. Dường như câu chuyện thân phận của tác giả có khi còn hấp dẫn hơn cả tác phẩm… chăng?
Kiều Bích Hậu | Báo Văn nghệ