Sáng tác

Làng em cơn bão đi qua - Thơ Chử Văn Long

Chử Văn Long
Thơ 11:00 | 27/10/2025
Baovannghe.vn- Làng em cơn bão đi qua/ Vườn xanh chết dụi mái nhà ngói bay
aa

Làng em cơn bão đi qua

(Gửi miền Trung)

Làng em cơn bão đi qua

Vườn xanh chết dụi mái nhà ngói bay

Có người ra đứng khóc cây

Người vun mảnh vỡ trên tay lệ tràn

Có người giờ sống lang thang

Hai bàn tay trắng rời làng ra đi...

Vườn ơi em biết nói gì

Hôm qua vườn vẫn xanh rì lá hoa

Tiếng chim ríu rít quanh nhà

Hương thơm còn rủ em ra với vườn...

Bây giờ đứng lặng mà thương

Thương cây thương mẹ lòng buồn ngẩn ngơ...

Vậy mà mây trắng nhởn nhơ

Trời xanh như chửa bao giờ bão giông ...!

Gùi ngô trên vách đá - Thơ Hà Ngọc Hoàng Điểm tựa - Thơ Nguyễn Phan Hách Giấc mơ cánh đồng - Thơ Trung Phong Dấu răng - Thơ Trang Thế Hy Chia tay trong đêm Hà Nội - Thơ Nguyễn Đình Thi
Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Tự ngẫu - Thơ Lại Duy Bến

Baovannghe.vn- Đi/ những bước đi chỉ có thế thôi./ tôi quay lại ướm vào vết cũ
Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Hà Nội trở thành thành viên “Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu”

Baovannghe.vn - Ngày 4/12, Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hợp quốc (UNESCO) đã chính thức công bố 72 thành phố của 46 quốc gia, trong đó có Thủ đô Hà Nội của Việt Nam được công nhận là thành viên Mạng lưới các Thành phố học tập toàn cầu của UNESCO.
Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Đại biểu Quốc hội đề nghị: Tạo điều kiện để Báo chí vận hành dựa trên công nghệ

Baovannghe.vn - Trong phiên làm việc ngày 4/12, Ủy ban Thường vụ Quốc hội cho ý kiến về việc tiếp thu, chỉnh lý dự thảo Luật Báo chí (sửa đổi).
Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Đọc truyện: Một ngày nói tiếng người - Truyện ngắn của Hoàng Hải Lâm

Baovannnghe.vn - Giọng đọc và hậu kỳ: Hà Phương; Đồ họa: Thùy Dương; Biên tập: Phạm Thị Hà
Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Trái tim của đất - Thơ Nguyễn Thánh Ngã

Baovannghe.vn- Cứ ngỡ đất vô hồn/ Cứ ngỡ đất vô ngôn