Nắng nhuộm mình cây
Mình cây nắng nhuộm bóng chiều không đi
Thế Lữ
Nắng nhuộm mình cây chiều ở lại
nắng đánh dấu một triền đê hoa dại
ông Thế Lữ đã về quê viễn xứ
quán trọ đời1, người trọ đã rời xa.
đời trôi qua nhưng phút giây lại ở
nắng nhuộm chiều lưu luyến với mình cây
lá rụng vèo trông2 Vèo ở lại
đời vèo qua, hưng phế cũng vèo bay
người gửi lại hồn người trong câu thơ đẫm nắng
nắng xa xưa hay nắng của bây giờ
cứ tưởng hết mà lại nồng thắm thế
người say người thì nắng cứ nằm mơ
tôi gặp lại hồn tôi trong câu thơ trời đất
hồn nước non hồi hộp nắng mình cây
tôi nghe gió dạt dào ôm tàu cau, mái rạ
đất trở mình nghe nắng trĩu cành sây
hạc cánh trắng vỗ trời xanh thanh khiết
cây hay người bịn rịn nắng không đi
nắng ở lại cho lòng người bắt gặp
vô lượng chiều lại thắp nắng nguyên sơ
—-------------------------------------
(1)Thế Lữ, quán trọ đời, do đảo chữ từ tên thật (Nguyễn) Thứ Lễ mà thành
(2) thơ Tản Đà: Vèo trông lá rụng đầy sân Công danh phù thế có ngần ấy thôi