Lịm đắm đường quên
Không hồi sinh từ đất như hạt
miền tâm trạng đột nhiên bị phủ nhận
đường chim lãng quên
Vứt bỏ trạng thái tương lai
sẽ làm trong những giờ sắp tới
cầm lên buông xuống
Những lảo đảo dọc bãi bờ
lượn buồn của triều cường tháng chín
mùa vụ quê nhà ngâm mình nước mắt
trôi nổi tuổi già nua
Mở trang trắng
lòa xòa tóc râu thi sĩ
cả đời ảo ảnh dưỡng nuôi
lớn dần
héo khô tầm gửi
Chân lý vừa đi vừa ngoảnh lại
thực tại
lịm đắm những đường quên.
Tư thế
Giấc mơ thường quay về khu vườn của mẹ thời thơ ấu
dây bìm bìm, cứt quạ quoắn xoay ma quỷ
đám cây non oằn mình cố thở
Bàn tay lìa đốt buốt nhức chạm hư thực
đấy không là bóng núi đợi chờ
thương yêu biền biệt
hình nộm lay lắt
khóc vài hạt nước
hạn mặn xâm thực trời xanh
Đấy không là nơi em dừng lại
nước bẩn ao tù lũ nhóc nhen lớn tiếng
muốn uống nát trăng sao
Sống sục sôi
lùi mãi ngược mãi
mọi thứ xoắn vào nhau
một hình nhân đứng đó.