Cây nghiêng
Trên bờ sông ta gặp cây nghiêng
Giữa thời gian chống cằm nghĩ ngợi
Cây ơi, có điều gì suy tư đến vậy
Chiếc lá xanh thả lệch góc trời
Ta vẫn đi giữa cuộc đời với dáng
nghiêng nghiêng
Mái tóc bồng bềnh từng sợi ươm trong gió
Cô đơn ta hát thầm như cây với ngôn từ
không rõ
Khúc ca run run khẳng khiu niềm tin vào
lòng tốt con người
Bờ sông trải dài về phía ngàn xanh
Ngày đổi mùa cành trụi trần khô không lá
Bộ xương tư duy mở phơi giữa đất trời muôn
cánh rã
Vãn đâu thể không tin vào lương thiện cuộc đời
Dù đã bao mùa bão tố, mưa rơi
Để những tiếng đau thầm gãy trong nếp lá
cây ơi!...
Cây nhận dạng người giữa tâm thức thiên nhiên
Ta tìm lại mình trong bóng đổ cây nghiêng...
Cỏ tiếc chiều hôm
Nhiều khi tôi thấy cô đơn quá
Tim gọi hồn em chẳng thấy đâu
Nhiều khi tôi thấy bơ vơ quá
Ruộng bãi nương dâu tím một màu
Nhiều khi tôi ước mình thầm lặng
Nằm yên như thể đã qua đời
Trên thân cỏ tiếc than van mãi
Chiều lên hoàng hôn loang muôn nơi...
Nguyệt Phạm tháng sáu
Mỗi dòng anh viết
Lại một dòng em ẩn hiện sau hàng chữ
Những bậc thang thơ
Em trượt trên trục tung cảm xúc
Trục hoành xô định kiến
Phơi tên em nguyệt của đề từ
Em trúc trắc khó hiểu như câu thơ vô định
Câu thơ phạm mọi luật tắc
Đảo lộn hệ thống thông thường
Hòng đưa ra nghĩa cấu trúc mở
Như dấu ngoặc cài sẵn trong máu
Định dạng biến đồ gien đòi giải mã
Tự vẫn hay tuyệt vọng quá sâu xa
Như vết thương tháng Sáu
Âm ỉ cào xướt đầu hè
Em - trái trăng bổ đôi
Quả Từ chín mọng
Bài thơ đa âm lủng lỉu
Thôi không Thơ, không Em
Chỉ mắc trên cây tim tổ kén ngôn ngữ
Óng ánh màu sắc
Trở về đi!
Trở về như sự khước từ
Cái đẹp vô định lầm lỳ đá tảng
Lại tìm kiếm những gương mặt thơ cấu trúc
trong Em
Lại phát hiện cái Đẹp đỉnh cao
Chính là Chối bỏ!
Bài thơ tặng thi sĩ Ko Un
Không có con đường nào ra đi từ ngươi
Không có sự trở về nào thắp trên mình trên
đôi cánh
Ta bay dưới ký ức đặc mù sương, cái ẩm ướt
âm độ
Những câu thơ hấp hối máu tủa vây cá
Những sân bay âm u như nhà táng chở linh
hồn chết
Những thân xác héo úa, một thời tàn
Lối thoát nào cho ta, cho những câu thơ nặng
một đời ám ảnh
Viết tuyệt vọng, trả giá, giải thốt
Đi thôi, không chốn về
máu khô lốc vảy
Lịch sử kêu đòi tiếng thét, tháng ngày đổ nát
khải niệm cô đơn
Ở đâu đó trong mi sự dối trá ngự trị
Nỗi sợ hãi địa chấn trong mỗi ngạch nấc
nơ-ron bão tố Địa Trung Hải
Làm sao tìm thấy sự chân thành khi điếm
loạn là bản chất,
Sự tồn tại nhà nghề
Mỗi ánh nhìn là máy ảnh dựng tình tiết tố cáo
bản chất sự kiện
Chết đi là xong, nhưng không chết được
Như Pusan, bay không có nghĩa là chết
Ta không mơ tìm thấy gì ở Ngươi, ta không
là sứ giả thiện chí
Ta bay với một nửa linh hồn hoá đá,
rắn đặc bê-tông
Sự lừa dối cầm bằng linh hồn để tiếng nói nửa
chừng âm u vòm họng
Dội búa vào đi để nghe những tiếng đá chờ
hóa kiếp
Pusan, Pusan, Pusan
Ta tẩy rửa máu mình nhưng thuốc độc đã di
căn vào xương tủy
Cố đào bới một đường chân trời trên miệng vực
Cố tập một cái nhìn thẳng
Cái nhìn phóng từ ánh mắt đến ánh mắt,
đi từ trái tim đến trái tim
Cái nhìn của thiên thần hỏa thiêu địa ngục
Tại sao câu thơ trơ phẳng như băng chuyền?
Những ô cửa máy bay hoán dụ đời ta, Korea!
Hành lý đổ về bờ bến nào? Ta nhân chứng
của tháng năm nào?
Mây trắng bay, muôn đời mây trắng bay,
muôn đời là Pusan
Viết rồi xóa trong mây
Trong những chuyến bay anh nghĩ về em
Biết đâu lần bay cuối!
Vùng trời nào anh tới không em!
Trái tim anh mệt mỏi rồi em ạ!
Môt lời với em giữ mãi đến vô cùng
Chân trời mới, sắc trời cũng mới
Mây biển hồ cũng vô thủy vô chung...
Nguồn Văn nghệ số 12/2023