Gió
Gió
lụa đứt đoạn trong tay đêm
một đường cong bạc bẽo
đâm xiên qua những hạt mưa không đáy
gió
cắn vào vách thời gian
mảnh vụn bay
hoá bụi vàng lấp lánh
gió
một tiếng rít trầy xước trên da cỏ
những ngọn cây
gục xuống như lời nguyền xa xưa
gió
hút linh hồn từ hơi thở cuối
dẫn đi đâu?
không địa chỉ, không phương
gió
vẫn cười trong vô thanh
tiếng cười hoá bản đồ của sự vắng mặt
trong thế giới chật chội những gáy người.
| Gùi ngô trên vách đá - Thơ Hà Ngọc Hoàng Điểm tựa - Thơ Nguyễn Phan Hách Giấc mơ cánh đồng - Thơ Trung Phong Dấu răng - Thơ Trang Thế Hy Chia tay trong đêm Hà Nội - Thơ Nguyễn Đình Thi |