Biển chiều
Bỏ lại sau lưng mình
cát trắng
biển xanh
những bãi tắm ào ào em rộn rã
hoa mắt những sắc màu…
ta tìm về nghĩa trang vắng lặng
biển chiều
rưng rưng…
những người lính đi xa đã ba mươi năm
những nấm mồ lặng im
cháy bùng kỷ niệm
ba mươi năm mới lại tìm về
bỗng nghe tim mình như có lỗi…
Biển vẫn cứ ào lên trôi nổi
thắp nén trầm hương quê cũ nhớ cố nhân
bạn hữu đâu rồi nghĩa trang thu lá đổ
nghe lang thang tiếng vọng những linh hồn…
Biển vọng
4000 năm biển vọng mung lung
âm u âm u những mùa gió động
âm u âm u oà sóng
âm u âm u đau những cánh buồm…
Biển mưa
Biển gầm ầm sóng âm âm cánh buồm
gió oằn lưng tung mù cát loá
sa mạc nước bồng bềnh sắc màu
hai bàn chân mình đây rồi đi đâu ?
Tay gầy vuốt mắt mình chớp chớp mi
vai gầy so áo mình buông vai gầy
con thuyền bên con thuyền ai vơi đầy
em xa anh rồi ai chờ ai?
Tôi trở ngược đằng sau chân hằn bãi biển
mưa giăng giăng màu ghi đá sáng
hắt mặt chiều ôm một chiều giông
hắt mặt chiều hằn lên biển động.
Phơi trần mình
giữa gió trưa
nắng trưa
muối biển nhuộm màu mây trắng
tóc – em – xuôi - một - dải - chân trời...
Biển trăng
khi bất ngờ từ chân biển trăng lên,
một ráng vàng nhuộm sóng
e ấp tan ra không gian em
mưa không định kỳ em định kỳ anh
người yêu nhau kéo dài miền xa nhau
quả vô hình một chiều lên men ngọc
nghe biển dội về nguyên thuỷ sóng
mình riêng mình đỡ nhớ em
nước giếng lành ngả gàu lay động
tàu lá cau cao trăng xoã vàng
anh đã thoả thuận nhìn nghiêng
tại sao em ngược về phía biển?
Biển cuối
Hố bom cũ trong xanh chứa đầy nước ngọt
Dội lên mình em góc lá che hờ
Chỉ nhìn thôi biển thèm khao khát
Rất vô tình bỗng hóa nên thơ.
Nhớ Nguyễn Công Trứ xưa
khai hoang mở biển
Vẫn dấu dã tràng lập thể ngàn năm
Men rượu quê nếp lành sóng sánh
Từ đáy sâu cuộc sống bừng lên.
Tôi khe khẽ lưng em xóa hằn góc cát
Vùi mặt mình vào mặn mung lung
Biển đây đất trời ta hát
Một lời thanh sạch cuối cùng…
Nguồn Văn nghệ số 26/2023