Vẫn Nhớ anh không giấu được
Sự giận dữ rời khỏi em, nhẹ nhàng như cánh bồ công anh
Những cơn đau biến mất, sau khi cuộn lên dữ dội
Những chuyến bus mang em đi, vô định, mê muội những ý tưởng điên rồ
Thèm cắn chặt môi, để anh nhìn thấy, muốn anh lau nước mắt
Phần đời em đã gắn chặt vào anh, bền bỉ và kiên nhẫn
Dù, chúng ta những tưởng đó là một trò đùa
Và anh không cần biết, anh đã bỏ lại em hoang mang
Em thèm gặp lại anh
Như cánh đồng khô hạn chợt hồi sinh sau trận mưa muộn
Bài ca đất đai, những hạt lúa sót lại, bật mầm xanh
Anh đã để em trôi trong bụi khói phố tan tầm, bước trên đường, đếm những dấu chân sau lưng, dấu chân lẻ, mùa đi vội, gió cũng thôi ào ạt mà vỡ vô số hình thù
Điện thoại anh vẫn reo, từ nơi nào xa lắc
Thèm gửi cho anh một cánh hoa ép khô ngày ngồi bên anh lặng im
Anh có nhớ em
Anh có chờ em
Anh có đợi em
Những thành phố chẳng thuộc về mình, những con đường, và tất cả
Chỉ cần anh im lặng, siết chặt tay em
Gió run bần bật trên vòm cây
Chỉ cần em lặng im, mà tại sao, vẫn nhớ anh, không giấu được...
Rỗng - Thơ Lê Na Giữa mùa thu - Thơ Mai Văn Phấn Mẹ và ngọn khói - Thơ Mai Hoàng Hanh Giọt sương đến trái đất - Thơ Mai Văn Phấn Hái lộc - Thơ Trần Hoàng Vy |