Vàng Thu nghĩ về mẹ
Vàng cúc rồi mẹ
Nơi con ngồi bập bùng ánh lửa
Cái đói không ngăn nổi ý nghĩ
Người cớ gì không tha hương?
Giấc mơ thực loi thoi ấp con ngủ
Tầm mắt này như hoa lối nhỏ
Người rót vào con giọt rơi
Người rót vào con nóng hổi
Như mẹ trồng hạt giống xuống hồn...
Mẹ lần giở bồ thóc ẩm
Tự biết đời đá ngủ
Tự biết tầng lá thấp
Tự biết cành cao xanh
Ăm ắp bội sinh
Nguyên lành tiếng chim
Gõ vào tiếc nhớ.
Vàng cúc rồi về nơi chân trời mở
Thêm một thu xa mẹ xuống dòng...
Lũ lợn chẳng nghĩ gì, cứ réo ăn thảm thiết
Tối xẩm rồi em ngủ gật ngoài hiên
Bọn muỗi ong ong sắm lễ
Con dở dang nồi cám lợn trên kiềng.
Lá bạch đàn hút lửa
Con đứng kiềng cao
Con ngồi kiềng thấp
Con quỳ ghế cám
Nhọ nhem bén mặt.
Mẹ chờ bách hoá
Mẹ chờ vải cân
Mẹ chờ đường phên
Bụi bung từ mắt.
Dãy tập thể heo hút
Dãy tập thể hứng đông
Dãy tập thể khê thành con mắt bão
Xoay xoay trong hố khôn cùng...