Vầng trăng mẹ
Trần gian thoáng cuộc dạo chơi
Bồi hồi giấc mộng hoa rơi theo dòng
Con ngồi nhớ mẹ, lưng tròng
Ngày xưa, bậu cửa, mẹ mong con về
Thương người tất tả nón mê
Đồng xa gánh lúa đường đê nắng vàng?
Đã qua mười mấy thu sang
Con cài hoa trắng đêm trăng thượng tuần
Cuộc đời dẫu mấy gian truân
Vầng trăng mẹ rọi trong ngần đời con
Mẹ giờ chẳng ở cùng con
Chỉ vầng trăng sáng đỉnh non xa gần
Mây trôi mấy nẻo phù vân
Con trôi mấy nẻo đường trần mồ côi.