Anh mang về cho em
Anh mang về từ Trường sơn cho em
kho cổ tích giấu bao điều bí mật
những giọt nắng hiếm hoi rơi trên đất
anh nhặt lên rồi tiếc ngẩn ngơ .
Rừng áo dày ào ạt cơn mưa
cơn mưa đến chẳng bao giờ hẹn trước
cái bếp bò chênh vênh mép nước
cái xoong cái nồi không kịp nhặt lên .
Ba lô anh đầy sao
khi tối đến sao rắc dày mặt đất
bọn anh lẫn giữa ngàn sao ấy
tiếng nói bay lấp lánh cùng sao
Vách dựng cao năm mươi mét cheo leo
cô công binh vắt vẻo ngồi tra kíp
câu hò choàng lên đoàn quân leo ngược
lá cờ rạo rực bọn anh đi
Chông chênh
chông chênh
chông chênh
võng lính trẻ, chao trên mặt nước
võng lính già, khép dưới vòm cây
cả rừng đêm trăng đến tụ đấy
Nơi cửa rừng bỡ ngỡ cỏ tranh xanh
con đường đặt vừa bàn chân trườn vào tiếng súng
anh lên đường nhẹ nhàng thoáng chợt
em!
những câu thơ trong dầu hành quân
Anh mang về từ chiến trường cho em
trước cửa mở bọn anh nằm không thở
bóng đen của đêm trùm lên bóng đen của chó
nghe đỉnh đầu một mảng tóc day day
Anh mang về từ chiến trường cho em
phút hồi hộp trước giờ nổ súng
phút đói khuỵu chân ngủ ngồi ngủ đứng
phút bới tìm xương thịt bạn đem chôn .
Anh mang về từ chiến trường cho em
với tiếng hát vu vơ chiều tháp pháo
phút cắm cờ đất trời như bão
ôm nhau cuống lên máu bạn chuyển tim mình
Anh mang về tất cả cho em...
Dịch chuyển
Anh chẳng giấu em, có những sáng anh buồn
sông bận chở trời xanh và mây trắng
nước xoắn anh như cuộn dây thừng
những cơn gió nông nổi trên đồng
anh không dám gửi
Anh chẳng giấu em, có những chiều trống rỗng
mây mỏng tang thế kia anh biết sẻ chia gì
núi trầm mặc giả vờ chín chắn
anh biết nói gì với núi choàng mây
Ngoài cửa sổ rơi chiếc lá vàng
xao xuyến cũng rơi theo
Anh chẳng giấu em, có đêm dài anh khóc
thăm thẳm trời mây
những vị thuốc điện thoại, chát và email
anh đã dùng rồi
anh rang vàng hạ thổ, sắc lên
uống càng không thể
trái tim vẫn cồn cào như lửa
Anh chẳng giấu em, xa cách ơi lồng lộng
anh phạc phờ như cây sau bão
anh muốn vượt hết núi sông
vượt hết cánh đồng mộng mơ ngơ ngẩn
trái tim anh dịch chuyển về em...
Phía sau và phía trước
Phía sau và phía trước
cứ giằng xé trong anh
Phía sau là dòng sông trôi nhanh
con thuyền mỏng dịu dàng ai uốn nhịp
một tiếng hò ngân lên rồi tỏa khắp
bông hoa nở rồi dâng mãi hương
Lùng nhùng trong thép gai
phía trước trăng lên
bom nổ bầm đen góc trời máu ứa
một phút sống giống chiếc chì xanh đỏ
cái chết đã chen hơn nửa phút rồi
Phía sau trong khóm lá ai cười
mẹ tung con lên trời rồi thơm bé
em ngước lên hồng hào tuổi trẻ
một tấm dù quàng qua vai anh
Phía trước không có đường
cứ rẽ bom, bám cây mà vượt
đêm vượt lầy mưa nhầy dép tuột
rẽ lá nhìn hồi hộp xuống Cầu Hai
Phía sau tiếng ai giảng bài
mà ngọn nắng bâng khuâng người ra trận
tấm bảng đen mờ mờ bụi phấn
làm anh đọc nhầm con chữ
Để cho anh xấu hổ đến bây giờ
khi kéo pháo lên đỉnh hai ngàn lặng lẽ
lá khô ơi lá khô rơi nhiều thế
giặc cởi trần nhìn ta
Khi phía sau cơn gió bay qua
có làm động giấc mơ em hồi hộp
em ẩy cửa nhẹ nhàng và rét
gió đêm về ríu mãi ngọn tre
Đồng đội anh ngã xuống đang nằm
anh ôm súng phía trước nhìn ráo hoảnh
mảnh pháo còn tươi
áo bùn đọng ngấn
giữa đạn bom thêm thấu hiểu lòng người
Anh quay về phía sau xa xôi
bỗng thấy lửa không còn rát nữa
chẳng ngơ ngác giữa ào ào cây đổ
con sóc chuyền thoăn thoắt trên cành cao
Vừng trăng lên. Ồ em đấy ư?
em đón anh với nụ cười trẻ mãi:
tất cả sẽ đi qua chỉ có lòng người ở lại
anh mang về tất cả cho em
Dấu chân anh theo chiều dài đất nước
dẫu trăm miền vẫn hội tụ về em
em vừa ở sau lại vừa ở trước
con đường nào em cũng hóa giao liên…
Thơ Vương Cường Thơ - Thơ Vương Cường Bạn tôi - Thơ Trần Đình Ngôn Hội Nhà báo Việt Nam đề nghị bảo vệ nhà báo bị đe dọa khi đang tác nghiệp tại tỉnh Nghệ An Tháng bảy mưa ngâu - Thơ Lê Nguyệt |