Một hôm nhận ra công việc của mình rất cần có laptop, và thế là tôi chắt chiu, góp nhặt, mãi mới mua được.
Mua được laptop, tôi rất hạnh phúc. Cuối cùng cũng có được nó sau từng ấy năm đi làm, mặc dù bằng tuổi tôi có người đã mua được nhà. Kệ thôi mà, laptop với tôi còn to hơn tỉ ngôi nhà.
Lần đầu tiên tôi có laptop là vào năm thứ tư đại học. Đó là một chiếc HP màu đen. Hẳn rồi, đó là chiếc laptop cha mua cho. Cha mua cho hai chị em tôi mỗi người một chiếc bằng tiền vay vốn dành cho gia đình thương binh có con đi học đại học. Lại nhớ tới việc tiền vay cho con đi học đại học của cha, có lần cha cho liếc qua, mỗi đứa tự nợ gần trăm triệu sau từng ấy năm học. Thật kinh khủng, với lương thương binh, với gần mẫu ruộng, cha mẹ đã nuôi ba đứa con học đại học mà chưa hề ca thán một lời nào. Tất nhiên, số nợ đó được cha trả hết lúc nào không biết.
Có những lúc tôi mệt mỏi, chán mọi thứ, cứ nghĩ hay vứt quách đi cho xong, lại thấy hình ảnh cha hiện ra, chiếc áo bộ đội đẫm mồ hôi đang gánh lúa, lại ứa nước mắt, lại vùng dậy chiến đấu tiếp. Rồi cũng vui. Lại thấy cuộc sống cũng không hẳn là đen tối, buồn bã... cuộc sống cũng có những nốt nhạc kì diệu mà bỗng chốc ùa đến khiến cho cuộc đời nhảy nhót, hoan ca.
Cũng có đôi lần tôi mua cho cha cái áo, cái cà vạt, cuốn sách, biếu ít tiền... nhưng mà lúc cha cầm tiền tôi biếu sao khó khăn đến vậy. Cha cứ lóng nga lóng ngóng, run run tay, trả lại tôi. Thật sự là khiến tôi phát cáu lên: Sao cha cho con được mà con cho cha lại không được? Thì lúc đó cha mới cầm, vuốt vuốt, gấp gấp.
Thật chả giống như lúc tôi cầm tiền cha cho chút nào cả.
Cha mẹ cho con cái, chỉ nghĩ có cái gì nữa để cho?
Còn con cái cho cha mẹ cái gì thì cha mẹ lại nghĩ nó có đủ tiền ăn hay không, có đủ mặc hay không? Lại nghĩ xa xôi một chút, cha mẹ sinh ra con cái, lo cho nó học tới đại học, muốn học lên hả, được học đi, lại lo tiếp. Xong nó lấy chồng, lấy vợ thì lo đám cưới đám xin. Nó sinh con thì lo trông cháu, bế bồng. Rồi cháu lớn và cha mẹ cũng già đi... Ô, thế có nghĩa là cha mẹ đang sống cho con cái ư? Thế ai sống cho cha mẹ?
Không phải lúc nào chúng ta cũng nhận ra rằng: Cha mẹ thương chúng ta rất nhiều.
Khi chúng ta còn bé, chúng ta cứ mặc nhiên nhận sự chăm sóc ân cần, cơm đủ bữa, quần áo thơm tho… Mặc nhiên nhận sự bao bọc, chở che, còn cha mẹ thì lại hạnh phúc khi được lo lắng, quan tâm, chăm chút cho chúng ta.
Khi trưởng thành hơn, cha mẹ suốt ngày lo lắng khi ta “trái tính, trái nết” lại yêu chiều hơn, lại chạy đôn chạy đáo hỏi bạn này bạn kia xem thử ở trưởng ở lớp ra sao…
Khi nên vợ nên chồng, cũng chính cha mẹ làm hậu phương vững chắc, là vùng trời bình yên cho chúng ta quay về khi mệt mỏi, xung đột... Nhưng những đứa con luôn bận bịu với cuộc sống riêng, với công việc, với bạn bè, thậm chí thói quen trò chuyện điện thoại với cha mẹ cũng dần một phai mờ đi.
Hôm nay tôi mua được laptop mới, chỉ nghĩ tới giọt mồ hôi trên lưng cha mà lại rưng rưng... Thật là thấy cứ sao sao... và nước mắt cứ thế tuôn trào.
Tranh Mai Văn Chinh |