Xe đổ chúng tôi tại bến của thị xã vào lúc chập tối. Cả thầy lẫn trò lỉnh kỉnh những xoong nồi, choòng xẻng lại còn mì gạo, thực phẩm lếch thếch cuốc bộ về một làng quê cách thị xã tới hơn mười kilomet. Cơn mưa cuối đông không nặng hạt, nhưng đủ gieo cái lạnh thấm buốt vào da thịt. Chúng tôi vừa đi vừa nép vào những căn lều bán quán dọc hai bên đường, run rẩy vì lạnh, cồn cào vì đói. Nhất là thoảng trong gió một mùi thơm của cơm ghế khoai vừa chín tới phả vào cái dạ dày đang bất mãn.
Đến làng thì trời tạnh hẳn.