|
Bỗng chốc nhận ra hương ngọc lan dâng tràn cả khu vườn mới giật mình nhớ ra cây ngọc lan trồng trong chậu cảnh một năm về trước đã cho hoa. Một niềm vui đột ngột đến trong hương thơm dìu dịu của loài hoa trắng trong như tuyết ấy. Lòng nhẹ tâng. Pha cho mình một ấm trà ngon rồi hì hục xách chiếc ghế mây lên sân thượng ngồi ngắm ánh trăng đầu tháng. Trăng trắng như sữa non mát lạnh chảy tràn lên cả người, ướp người trong hương hoa thoang thoảng. Cầm chiếc đèn pin nhỏ săm soi từng kẽ lá, cố đếm để không bỏ sót bất cứ một bông hoa nào, gọi tên chúng ra để dậy hết mùi thơm hoa cỏ cứ như thể thiếu một bông là cây bớt đi một tí mùi thơm vậy. Ngắm đến ngẩn ngơ mà nhớ về những ngày xa xưa, những ngày theo chân bà ra vườn hái những bông hoa ngọc lan trắng muốt bé như ngón tay con trẻ đem dâng lên bàn thờ tổ tiên trong những ngày mồng một với một tấm lòng thành kính vô cùng. Dâng hoa mà như dâng cả tấm lòng ngọt ngào hương thơm mong cho cả cuộc đời yên bình muôn thủa . Lại nhớ những ngày, cây ngọc lan to trong góc vườn nở hoa trắng cành, hương thơm chen lẫn vào trong giấc ngủ của “người láng giềng” đến nỗi sáng sớm ngày mai ngồi cạnh vẫn thoảng mùi ngọc lan bay ra từ làn tóc xanh mà quên cả lời ăn tiếng nói hạt bát ngày nào, cứ ú ú ớ ớ mãi giận mình không gọi tên ra được. Bây giờ ngồi đây, trong cái không gian chật hẹp của nhà ngoài phố. Không có lấy một khoảnh đất làm vườn. Nhà nhà san sát nhau toàn bê tông nóng bức. Muốn ăn rau sạch phải mua đất đổ vào hộp xốp. Thương cây rau muống ngày hè, nghe tiếng sấm tháng ba, nghe cơn mưa rào rầm rập xiên khoai ngoài hàng hiên mà buồn ngơ ngác vì nhớ đồng nhớ nước, nhớ tiếng ếch nhái uôm uôm gọi bạn tình trong những đêm mưa giai dẳng buồn buồn.
Người có cái dạ hay nghĩ thường buồn vu vơ. Từ một cây ngọc lan nở hoa trong chậu đất nhỏ nhoi mà nhớ lại cả một thời mơ mộng. Thương cho hết cây này đến cây kia, rồi lại chợt nghĩ đến mình. Thương mình không giữ nổi mình trước sự đổi thay khôn lường của cuộc sống. Sông đã lên đồng, bãi biển đã thành nương dâu, con người cũng tạm quên đi những khát vọng tinh thần để mưu sinh cuộc sống. Để rồi khi chợt nhớ ra, lại thấy mình lạc lõng như không còn bến đỗ, những thơ mộng yên lành lại tuột rơi đâu mất vào một ngày không rõ.
Chén trà trong tay cứ giơ lên lại đặt xuống.. bổi hổi... bồi hồi...
Trần Quỳnh Nga | Báo Văn nghệ
"Cho một ngày bình thường" tản văn của Trần Quỳnh Nga Má tôi - Tản văn của nhà văn Thanh Thảo | Báo Văn Nghệ |