Chùa Trấn Quốc trên mặt nước hồ Tây |
Trong cái quỹ thời gian đầy bộn bề của cuộc sống, cho một ngày bình thường ta dành cho mình một ngày bình yên. Chạy xe lòng vòng qua những con đường hàng ngày ta vẫn đi qua, nhìn đèn xanh đèn vàng cũng thẫn thờ, lạ lẫm. Chợt nhận ra, cái đèn trước đây chỉ mang ý nghĩa chỉ dẫn, giờ đây lại mang thêm một ý nghĩa mới: Có nghĩa là phải có điểm dừng, phải biết chờ đợi, không vội vàng. Rồi chợt nghĩ đến mình, hình như đã từ lâu mình quên mất mình. Cứ chạy theo thời gian, đuổi theo nó mà cứ ngỡ như bị cuốn vào một khoảng không nào đó vô định như hẳn rằng mình sẽ bị đánh gạt ra ngoài cuộc sống nếu không vượt qua được cuộc sát hạch đó.
Có một ngày tự làm lười biếng mình. Không ngủ dậy trước 6 giờ như thời gian biểu chỉ sẵn. Không vội vàng ăn, uống, đọc báo, thay đồ cùng một lúc. Chỉ làm mỗi một việc thôi là ôm chiếc gối ôm vào lòng ngồi nhìn qua ô cửa sổ, chợt thấy vui vui. ô kìa, sao trong mùa xuân, khi vạn vật đang độ hồi xuân mạnh mẽ nhất. Hoa đào mãn khai, hoa xoan tím mơ màng…thì bên kia con đường thôi. Cây bàng già vẫn đang khoe sắc đỏ. Cái màu lá đó- màu- của- phôi- phai, khi đỏ rực như lửa, lúc lại như nắng vàng, có khi lại giống như màu của chiếc khăn len còn đang dở đan từ mùa đông xưa cũ. Rồi chợt nghiệm ra, sống cuống quýt, sống vội vàng cũng chẳng để làm gì khi mình trở nên hời hợt với những gì xung quanh mình đến thế. Thà cứ là một cái lá, trải qua bao gió rét mùa đông, bao rộn ràng xuân đến vẫn cứ cháy hết mình để rồi có thể đêm nay, một đêm mùa xuân dịu dàng sẽ quay về với đất!
Em đã đi qua những năm tháng cuộc đời. Không còn trẻ để hồn nhiên được nữa. Tình cảm tưởng đã lắng lại rồi, như cánh cửa đã cài then chốt, em quay mình trong bóng tối, không biết ngoài kia, nắng đã lên xanh.
Chợt một ngày bình yên, bắt gặp ánh mắt anh đang cười. Lòng em như nắng xuân rộn ràng, như dòng sông có sóng. Càng dấu, càng lộ. Đôi má em hồng hơn. Em siết chặt chiếc áo có tên gia đình, gài chiếc khuy mang tên trách nhiệm để chạy trốn. Nhưng không thể chạy trốn chính mình. Ngày như dài ra, nỗi nhớ như sâu hơn làm em khổ sở.
Em trở lại là em, lắng nghe tiếng lòng mình như từng viên ngói vỡ. Chợt nhận ra, không phải tuổi trẻ đã bỏ em đi, mà chính em đã rời xa nó. Em tự làm già chính mình bằng vỏ bọc của sự hoàn hảo, dối lừa mình bằng sự chỉn chu mà quên đi những khát khao trong mình như mầm cây đang dần dần tách vỏ.
Có một ngày bình yên. Không còn anh, em thấy nhớ nao nao ánh mắt xưa như mùa xuân dịu dàng mỗi sáng. Cành cây ngoài kia vẫn còn đó những chiếc lá đỏ kiêu hãnh bám trụ. Nó minh chứng cho cái mùa rét mướt vẫn chưa vội vàng ra đi, dẫu ngoài kia nắng đã lên vàng. Nó giúp em hiểu rằng: mình hãy cứ sống thật với chính mình đi, cứ yêu đi, cứ cháy hết mình đi như lửa, như nắng vàng…dẫu một mai kia sẽ không còn gì nữa!
Bốt Hàng Đậu mùa thay lá |
----------
Có thể bạn quan tâm: