Quê hương
Bên bến sông quê thuở ấy
Quan họ tiễn người đi xa
Hàng cây xòe bàn tay vẫy
Xung quanh sóng vỗ mạn phà
Trên đường hành quân ra trận
Lời em gọi đò thiết tha
Nửa đêm về sáng lành lạnh
Nỗi nhớ hai đầu càng xa
Mười năm bến sông quan họ
Mười năm con nhện giăng mùng
Mười năm cái nhìn lúng liếng
Đợi tôi em chẳng lấy chồng
Hai làng bên sông kết chạ
Quan họ chẳng được thành đôi
Đám cưới chúng mình phá lệ
Mưa xuân nảy lộc đâm chồi
Sương vương mái đầu từng sợi
Mắt nhìn đăm đắm như xưa
Vẫn câu trúc xinh đứng đợi
Người ơi! Người ở đừng về
II
Ôm lấy cánh đồng từ thuở xưa
Nước sông quê ùa vào lòng mát rượi
Tuổi thơ gắn với sông với bãi
Với mối tình muôn thuở không quên
Mẹ khăn gói tiễn cha xuống đò
Trời tối mênh mang
Bộ đội bám làng diệt tề phá bốt
Cha không về
Mẹ thức trắng đêm đêm
Nước mắt đổ mồ hôi thấm đất
Vật đống sành giành lấy bát cơm
Dào dạt sóng vỗ vào bờ không nghỉ
Sông Đuống ơi vẫn chảy sau làng
Chuyện quê mình như đi vào cổ tích
Bây giờ nghe con cháu nghĩ gì
Người lớn tuổi rỉ tai thầm nhắc
Dòng sông quê muôn thuở còn ghi
Người mất nhưng sông còn đó
Ôm đất soi trời một chứng nhân
Xin được thả hồn cùng sóng nhỏ
Một hạt phù sa đọng đất quê mình